“Ta tên là Phùng Quan Nhi, Đại đô đốc nước Tống là chồng của ta!” Người phụ nữ trong lúc mù mờ nỉ non, “Ngươi đã biết thân phận của ta rồi, hãy thả ta đi!”
Viên Cương như bị sét đánh, đột nhiên ngồi dậy, nhìn nàng ta, sắc mặt đầy khó tin, đúng thật là phu nhân của Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống hay sao?
Nhưng thân hình đẹp như chạm khắc trắng như ngà của đối phương khiến hắn ta phải nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.
Hắn ta hoảng sợ bò lên, tay chân luống cuống mặc đồ lên rồi bỏ chạy bán sống bán chết.
Trong ánh nắng sớm lúc tảng sáng, Viên Cương chạy lên trên tầng cao nhất của Mao Lư sơn trang, Quản Phương Nghi đang đắm chìm trong làn gió ban mai, hai người đứng cạnh nhau mặt đối mặt.
“Đốp!” Viên Cương phất tay cho một cái tát.
Quản Phương Nghi không né, để tùy hắn ta cho mình một bạt tai, bà ta cũng cảm thấy bản thân đáng bị một bạt tai.
Thậm chí Ngô Lão Nhị đứng bên cạnh thấy thế vô cùng sửng sốt muốn ra tay, nhưng rồi bị bà ta đẩy tay ngăn cản.
Ngô Lão Nhị cả giận nói: “Viên Cương, đừng có quá đáng!”
Viên Cương không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Quảng Phương Nghi với đôi mắt giận giữ đến bốc hỏa, đối phương không phản kháng khiến hắn ta đã hiểu ra mình không hề đoán sai, ở nơi Mao Lưu sơn trang này, ngoài người phụ nữ này ra thì không còn ai dám động đến người của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565583/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.