Chương trước
Chương sau
Tu sĩ bên nước Triệu nhìn nhau, người nào người nấy thầm cười trên sự đau khổ của người khác.

Đây là muốn bức tử mình, Ngưu Hữu Đạo nào có thể nhịn được mà im lặng, chắp tay nói:

"Tiên sinh, không phải ta muốn hành hung giết người, thực sự là bị ép phải tự vệ bất đắc dĩ!"

Toa Như Lai lạnh nhạt nói:

"Hung thủ như ngươi liệu đáng tin sao? Trừ ngươi ra, ai có thể chứng minh hai người họ là người ra tay trước?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Vương Bất Không rút kiếm đối phó với ta trước, đã có thể chứng minh ý đồ muốn hại ta của họ! Từ lâu đã nghe tiếng Phiêu Miễu các là chốn trọng quy tắc, kính xin tiên sinh giữ gìn lẽ phải!"

"Quy tắc? Ngươi nói quy tắc với ta?"

Toa Như Lai chậm rãi đi dạo về phía Ngưu Hữu Đạo. Ý bất thiện trong ngôn ngữ của ông ta khiến người bên Ngưu Hữu Đạo sốt sắng, đều lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo. Trái tim của Ngọc Thương càng như vọt lên cổ họng.

Ngưu Hữu Đạo cũng cảnh giác cao độ, nhưng đứng yên tại chỗ, không có ý né tránh.

Tránh né cũng vô dụng. Khi hắn bị áp giải đến đây, tu vĩ đã bị quản chế, bất cứ người nào trong Phiêu Miễu các đều có thể dễ dàng đẩy hắn vào chỗ chết.

Toa Như Lai dừng trước mặt Ngưu Hữu Đạo:

"Người trẻ tuổi, ta cho ngươi biết cái gì là quy tắc! Tầm mắt phu, bằng mũi tên, chính là quy tắc, hiểu không? Không hiểu không sao, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ở đây thì phải làm theo lời ta, đó là quy tắc! Dám nói một chữ "Không", lập tức chết!"

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc. Người ta đã nói như vậy, hắn sao dám nói nhiều. Có nguy hiểm có thể thử, có nguy hiểm không thể đụng vào, đụng là chết.

Toa Như Lai lạnh lẽo nhìn một vòng.

Liếc hết mọi người một lượt, ông ta phun ra một câu:

"Cút!"

Còn ai dám ở lại? Từng người ảo não đàng hoàng cút đi, tránh bị người khác giam lại.

"Đã xảy ra vấn đề thì cũng không cần tiến vào Thiên cốc nữa, vừa vặn có người từ Thiên cốc đi ra, vậy thì đưa đi đi!"

Lúc đi ngang qua Ngọc Thương, Toa Như Lai liếc xéo một cái, nói dứt lời liền rời đi.

Ngọc Thương khom minh, nhanh chóng bỏ đi, đuổi theo bọn Ngưu Hữu Đạo.

Cả nhóm người bị khống chế tu vi không thể đi quá nhanh. Ngọc Thương mau chóng đuổi theo. Nhân viên áp giải ngăn Ngọc Thương, ông ta chuyển lời Toa Như Lai, nói là Toa Như Lai đồng ý.

Toa Như Lai đã đồng ý thì còn có lời gì để nói. Nhân viên áp giải cho đi, ông ta gọi Ngưu Hữu Đạo.

Ngọc Thương lôi Ngưu Hữu Đạo sang bên, tránh mọi người, quay đầu lập tức mắng:

"Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn làm gì, dám gây sự ở đây, sống chán rồi nên muốn chết hả? Ngươi có biết người nơi này nhìn chúng ta như thế nào không? Chúng ta ở trong mắt bọn họ chẳng khác nào giun dế!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta muốn gây chuyện chắc? Đã nói rõ là ba đại phái nước Triệu muốn giết ta, ta làm sao? Ta không phản kích chẳng lẽ phải giơ đầu ra chịu chết?"

"..." Câu nói đầu tiên đã khiến Ngọc Thương không thể phản bác. Ngay cả Phiêu Miễu các cũng không thể tra ra chân tướng sự thật, ông ta dường như cũng không cách nào xác định có phải là do Ngưu Hữu Đạo gây sự hay không, buồn bực nói:

"Thực sự là bọn họ ra tay trước? Ba đại phái nước Triệu sao có khả năng ra tay giết người ở nơi này?"

Ngưu Hữu Đạo còn đang không biết ông ta tới nơi này làm gì, nghi ngờ quan hệ giữa ông ta và Phiêu Miễu các, sao có thể nói thật với ông ta:

"Đừng nói ông, ngay cả người trong cuộc như tâ cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Bọn họ lấy đâu ra lá gan lớn như vậy? Có lẽ là họ muốn đi ngược lại con đường cũ, cho rằng người khác sẽ không ngờ tới việc họ dám ra tay ở chỗ này nên mới dám ngầm hạ thủ với ta. Có lẽ giết ta thì không đến mức, chỉ là muốn dạy cho ta một bài học."

Ngọc Thương ngờ vực:

"Hai người họ ngầm đả thương ngươi, ngươi chặn được?"

"Khặc khặc!" Ngưu Hữu Đạo đột nhiên ho sù sụ, ho đến nỗi phun ra một búng máu. Lúc trước dùng tinh lực cuồn cuộn để nhịn mà thôi, lần này phun ra cho Ngọc Thương nhìn.

Ngọc Thương hơi kinh hãi, cấp tốc bắt cổ tay hắn dùng phép điều tra, sau đó trầm giọng nói:

"Ngươi bị thương?"

"Ông cho rằng ta nói đùa? Ban đầu ta đã bị họ ngầm đả thương. Hai con chó đó cho rằng ta không dám đánh trả." Ngưu Hữu Đạo giơ tay lau vết máu ở miệng.

Thực ra hắn không hề bị thương gì, mà là chính bản thân hắn dùng phép gây nội thương cho mình. Diễn kịch phải diễn cho trọn, chỉ cần có thể giữ mạng, bị thương đáng là gì?

Nhưng bị thương như vậy quả có phần uất ức, đã không có tác dụng lại còn không công tự mình làm mình bị thương.

Hắn còn giữ thương thế chờ người của Phiêu Miễu các đến kiểm nghiệm, ai ngờ vị chủ sự kia vốn lười tra xét rõ ràng, lập tức phán hắn tử hình, chỉ là hoãn chấp hành mà thôi.

Đã như thế, vết thương này quả là oan uổng. Nếu biết trước như vậy, hắn đã chẳng phải tự chịu tội này.

Đâu chỉ nội thương kia không phát huy được tác dụng, hắn còn ấp ủ một bộ lý luận đầy đủ, nhưng tất cả đều vô dụng, bị Toa Như Lai đá cho một cước, tùy tiện dẫm đạp sạch sẽ.

Hiện giờ Ngọc Thương có phần tin tưởng hắn, nếu không thì Ngưu Hữu Đạo quả là điếc không sợ súng. Ông ta lấy ra một viên thuốc muốn nhét vào miệng hắn.

Ngưu Hữu Đạo cản lại:

"Thứ gì vậy?"

Ngọc Thương:

"Thuốc trị thương, chữa thương cho ngươi."

Thái độ quan tâm của đối phương làm người ta thật không quen, người thông minh thường nghĩ nhiều. Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh giác nói:

"Không phải Khổ Thần đan chứ?"

"..." Ngọc Thương câm nín, dở khóc dở cười nói:

"Ta có bệnh còn tạm được, nhưng ở đây là đâu chứ? Ta dám mang Khổ Thần đan đến Phiêu Miễu các chắc? Một khi bị lộ... Hài!"

Ngọc Thương nói tới đây liền thở dài.

"Thực ra đã sớm bị lộ rồi, là ta lừa mình dối người thôi. Phiêu Miễu các đã sớm biết thân phận của ta, có lẽ vẫn đang xem ta diễn kịch tự bêu xấu thôi."

Ngưu Hữu Đạo:

"Có ý gì?"

Ngọc Thương lúc này mới kể lại ý định đến nơi này của mình, đề cập đến chuyện Toa Như Lai vạch trần thân phận của ông ta.

Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc, than thở:

: "Những người này quá hung hăng, hung hăng đến độ tai mắt không chỗ nào chui lọt. Người ta biết đến Phiêu Miễu các cũng không có gì là lạ."

Ngọc Thương cười khổ, đưa đan dược ra.

Ngưu Hữu Đạo vẫn đẩy tay từ chối:

"Ta lại không biết Khổ Thần đan trông ra làm sao. Ta nói cho rõ, ta không dám ăn bậy thứ của Phiêu Miễu các. Ta xin chân thành ghi nhớ ý tốt của ông. Ông đừng cả nghĩ quá. Chúng ta hợp tác thì hợp tác, lúc thích hợp có thể khách khí một chút, mọi người đều yên tâm. Ông nói có đúng không?"

Ngọc Thương ặc ặc, vừa bực mình vừa buồn cười nói:

"Nếu ngươi biết Khổ Thần đan, hẳn ngươi phải biết thuốc giải của Khổ Thân đan có hạn chế thời gian. Ngươi đi vào cả một năm, ta có cần thiết phải cho ngươi ăn Khổ Thần đan không?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Chính ông cũng đã nói rồi, lần này tiến vào bí cảnh Thiên Đô có người của các ông, trở tay một cái đột nhiên cho người đưa cho ta một viên thuốc giải Khổ Thần đan chẳng phải rất bình thường sao? Hoặc là ta ăn thuốc này vào, sau đó ông mới nói nó là Khổ Thần đa, lại lấy thuốc giải đủ một năm ra cho ta, cũng là chuyện có thể xảy ra. Cho nên ông có đưa cho ta Khổ Thần đan cũng không có gì lạ."

"Thôi thôi, không ăn thì dẹp. Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú!"

Ngọc Thương không chịu được cái thói cẩn thận của hắn, không thèm phí lời nữa, cất đan dược đi, đưa tay yêu cầu:

"Giao bí phương cất rượu ra đây."

Ngưu Hữu Đạo ngẩn ra, chợt giả bộ hồ đồ nói:

"Hài, ta về Thiên cốc dành thời gian dưỡng thương đã, về chậm không biết còn bị gán cho tội danh gì nữa."

Nói xong hắn liền xoay người đi.

Ngọc Thương há hốc mồm, bước vội tới kéo tay hắn, rất muốn nói với hắn một câu, ngươi đã bị hạn chế tu vi còn muốn chạy đằng nào, ngươi chạy được không?

Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã đổi thành:

"Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì?"

Ngưu Hữu Đạo coi như không có chuyện gì xảy ra nói:

"Không có ý gì, quay về mà! Không quay về chẳng lẽ chờ Phiêu Miễu các kiếm cớ hay sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.