Huệ Thanh Bình ừm một tiếng: “Ta đương nhiên không thể biết được nguyên nhân rõ ràng bằng chàng.”
“Haha...” Ban đầu, Ngô Công Lĩnh chỉ hơi mỉm cười, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, vỗ bàn tán dương: “Ông trời đúng là giúp ta! Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta. Haha...”
Có một số việc, mặc dù Huệ Thanh Bình không hiểu nhưng sự việc đột ngột lần này, bà ta lại hiểu rõ, chỉ cần không ngốc là có thể thấy thôi.
Phiêu Miểu các đột nhiên ra lệnh đóng băng chiến tranh, cưỡng chế các bên duy trì hiện trạng không được vọng động can qua, quả thật đã giúp cho Ngô Công Lĩnh nhặt được tiện nghi rất lớn. Đơn giản thôi, chuyện lần này rất thích hợp với hành động của Ngô Công Lĩnh, giống như được sinh ra cho nhau.
Phiêu Miểu các ra lệnh, ai cũng không dám đánh. Nước Tống không dám đánh, nước Yến không dám đánh, nước Hàn cũng tương tự.
Đương nhiên, cho dù nước Hàn muốn đánh cũng đánh không được. Trừ phi nước Hàn công phá nước Tống hoặc nước Yến trước, khi đó mới có thể đánh sang bên này. Sau khi Phiêu Miểu các đóng băng chiến tranh, chuyện này lại càng không có khả năng phát sinh. Đây chính là cơ hội tốt để Ngô Công Lĩnh mở rộng thế lực địa bàn của mình.
Từ lúc bí cảnh Thiên Đô mở ra cho đến khi đóng lại cần thời gian một năm.
Một địa bàn to như thế, Ngô Công Lĩnh cũng đã hãm hại, lừa gạt rất nhiều người, cho ông ta một năm buông tay buông chân để làm, cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565534/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.