Chương trước
Chương sau
Thế nhưng Thương Triêu Tông lại quá nóng nảy, giết chết trưởng lão của Tiêu Dao cung là Thi Thăng, chuyện này ảnh hưởng lớn như thế nào tại Tiêu Dao cung thì hắn cũng không chắc.

Đúng lúc này, Tử Kim Động lại chủ động tới đây, điều kiện lại rất tốt, rất có thành ý, đồng ý để hắn làm chức trưởng lão của môn phái này.

Không nói tới việc những người khác trong ba phái lớn rất khó ra điều kiện ưu đãi hơn, kể cả có thể ra điều kiện tốt hơn thì hắn cũng không muốn kéo dài thời gian mà đẩy giá trị bản thân lên, hắn không muốn cò kè mặc cả nữa. Hợp tác, phải làm cho tát cả mọi người vui vẻ thì mới tốt, đừng có làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, thêm một vài chỗ tốt nho nhỏ là không cần thiết, mà để cho Cung Lâm Sách vui vẻ thì hắn cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng sẽ làm cho Cung Lâm Sách vui lòng lắng nghe ý kiến của hắn.

Có đôi khi mình lùi một bước, đối phương cũng sẽ lùi một bước để biểu đạt tôn trọng!

Cung Lâm Sách vẫn rất quyết đoán, cho Ngưu Hữu Đạo rất nhiều điều kiện ưu đãi, mà Ngưu Hữu Đạo hắn thì cũng phải biểu hiện ra sự thẳng thắn của mình!

Văn Mặc Nhi có thể ở lại, thế nhưng trước đó vẫn phải nói rõ ràng.

Con đường đưa tin bên mình đưa cho Văn Mặc Nhi sử dụng, để nàng ta đưa tình hình đàm phán trở lại.

Sau khi nhận được tin tức của Văn Mặc Nhi thì Cung Lâm Sách cảm thấy khá ngạc nhiên, thật sự không nghĩ tới đơn giản như vậy đã xong rồi.

Chi tiết của việc đàm phán thì Văn Mặc Nhi cũng không viết rõ ràng, bởi vì trên giấy cũng không thể nói rõ được, cũng không biết Văn Mặc Nhi phát huy được bao nhiêu tác dụng, thế nhưng việc sai Văn Mặc Nhi qua đó đàm phán là một quyết định đúng đắn. Cung Lâm Sách thật vui vẻ, cảm thấy mình đúng là không nhìn nhầm người.

Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim Động, cũng có nghĩa là Tử Kim Động đã có được Nam châu.

Hiện tại Nam châu đã cho thấy mình có thực lực điều khiển toàn bộ quốc vận của toàn bộ nước Yến, có được Nam châu có nghĩa là có được càng nhiều quyền nói chuyện tại nước Yến, đồng nghĩa với việc có càng nhiều quyền nói chuyện tại ba phái lớn trong việc phân chia lợi ích nước Yến, làm sao có thể không vui vẻ được chứ?

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó là đại cục, là Tử Kim Động lấy được Nam châu, mà ông ta càng hi vọng ông ta có thể điều khiển thế cục này. Nói đúng hơn thì ông ta càng hi vọng ông ta có thể trực tiếp cầm quyền Nam châu.

Cho nên, ông ta vẫn hi vọng Ngưu Hữu Đạo có thể cưới Văn Mặc Nhi, cưới con gái nuôi của ông ta!

Hai bên đã cơ bản đồng ý hợp tác, chỉ còn lại việc khi nào hợp tác chính thức thì Cung Lâm Sách đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt.

Ông ta nhanh chóng trả lời tin tức.

Bụi mù cuồn cuộn, đại quân tiến lên, trên đường, Mông Sơn Minh thỉnh thoảng nhìn Cung Lâm Sách ở bên ngoài xe, ông không biết có phải là ảo giác của mình hay không nữa.

Ông cảm thấy thái độ của Cung Lâm Sách đối với mình tốt hơn nhiều, cũng hay cười hơn.

Cũng không phải là ảo giác của ông, mà thật sự là thái độ của Cung Lâm Sách thay đổi, dù gì thì Mông Sơn Minh cũng sắp trở thành người của mình, đương nhiên thái độ phải tốt hơn rồi, hơn nữa lúc trước Cung Lâm Sách cũng có ấn tượng khá tốt đối với Mông Sơn Minh.

...

Hồ nước phản chiếu bầu trời đầy sao, một chiếc bè gỗ được thả trôi theo dòng nước, ở trên chiếc bè có ba người đứng đó.

Ngưu Hữu Đạo đã nhận được thư trả lời của Cung Lâm Sách, ở trong thư Cung Lâm Sách hi vọng việc này hoàn thành càng nhanh càng tốt, thế nhưng hắn lại không muốn quá nhanh, nên yêu cầu chờ một thời gian.

Đây là lần đầu tiên Văn Mặc Nhi được chưởng môn mong chờ hoàn thành nhiệm vụ, nên không muốn để Ngưu Hữu Đạo kéo dài thời gian, nếu không mình không có cách nào đối mặt với cha nuôi cả: "Hiện tại không hoàn thành chuyện này, chẳng lẽ Ngưu huynh còn muốn đợi tình hình xuất hiện thay đổi gì hay sao?"

"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Ngưu Hữu Đạo khoanh chân lại ngồi trên bè gỗ, một tay đỡ kiếm, một tay chạm nhẹ vào mặt nước hồ yên tĩnh, cảm giác man mát truyền tới từ bàn tay: "Bí cảnh Thiên Đô sắp mở ra rồi, chẳng lẽ cô chưa nghe nói về chuyện này sao?"

Văn Mặc Nhi nhíu mày: "Huynh muốn vào bí cảnh Thiên Đô hay sao?" Rồi lại lắc đầu: "Huynh là tán tu, không có tư cách tiến vào, nếu muốn vào thì ít nhất phải chờ tới khi huynh gia nhập Tử Kim Động mới được."

Ngưu Hữu Đạo nghe vậy trợn mắt lên, ngẩng đầu lên hỏi: "Văn cô nương, là cô có bệnh hay ta có bệnh? Biết rõ là đường chết lại muốn đi vào, cô cảm thấy ta chán sống lắm rồi sao?"

"..." Văn Mặc Nhi không biết trả lời sao, hỏi lại: "Vậy ý của huynh là gì?"

Quản Phương Nghi cười ha ha, trả lời: "Văn cô nương, cô hiểu lầm ý của Đạo gia rồi. Đạo gia không muốn vào bí cảnh Thiên Đô cho nên mới muốn kéo dài thời gian đó. Cô nghĩ xem, ngài ấy là tán tu, không có tư cách đi vào, thế nhưng khi trở thành đệ tử Tử Kim Động thì có muốn đi vào hay không cũng không phải do ngài ấy có thể quyết định được."

Văn Mặc Nhi giật mình, vội nói: "Không thể nào! Ngưu huynh, bí cảnh Thiên Đô mỗi năm mươi năm mới mở ra một lần, danh sách thí sinh tham dự đều do các môn phái của các quốc gia tuyển chọn ra, rồi báo lại cho Phiêu Miễu các. Kể cả khi Tử Kim Động muốn phái người đi vào thì cũng không phái huynh ra đâu, nếu thật sự phái huynh đi thì chẳng phải là cầm tảng đá đập lên chân mình? Như vậy cũng không cần thiết tốn sức mời huynh vào Tử Kim động như vậy, huynh quá lo lắng rồi."

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Cũng không nên nói chắc như vậy, rất nhiều chuyện đều khó có thể chắc chắn được. Ta kết thù với rất nhiều người trong chư quốc, nếu không may phải đi vào bí cảnh Thiên Đô thì việc vui hơi bị lớn rồi, sẽ bị người đuổi giết từ đầu tới cuối, cô nói xem, ta dám mạo hiểm như vậy hay sao? Ta đề phòng trước vẫn chắc chắn hơn! Ta có thể đứng ngoài không tham dự vào, cũng không cần phải mạo hiểm!"

Văn Mặc Nhi: "Ngưu huynh, chỉ cần huynh gia nhập Tử Kim động thì chưởng môn không thể để chuyện đó xảy ra được. Kể cả thật sự bắt huynh đi vào, Tử Kim động cũng muốn thông báo cho các tu sĩ của nước Yến bảo vệ huynh, sẽ không để huynh gặp chuyện không may."

Ngưu Hữu Đạo xua tay, vẩy nước trên tay đi: "Cũng không hoàn toàn là do bí cảnh Thiên Đô! Hiện tại chiến sự còn chưa kết thúc, ta không thể công khai đứng về phía Tử Kim động được. Cô có nghĩ tới hay không, chuyện đã tới trình độ này thì Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn có thể ngồi yên không để ý tới hay sao? Bọn họ không muốn Tử Kim động nhặt được lợi ích này, sẽ nghĩ tất cả các cách ngăn cản chuyện này xảy ra."

"Tình hình chiến sự hiện tại thì nước Yến rất nguy hiểm, đang là thời điểm cần nhất trí đối ngoại, không thể nội chiến được, nếu bởi vì chuyện này mà nội chiến gây nên thất bại của chiến tranh thì được không bù nổi mất. Nếu nước Yến mất, thì ta gia nhập Tử Kim động hay không có quan trọng nữa hay sao? Cho nên nói, trước mắt thì nội bộ không thể xảy ra vấn đề, phải ổn định, cho nên hiện tại cũng không phải là thời điểm ta gia nhập Tử Kim động. Cô yên tâm, ta nói thì giữ lời, đợi khi chiến sự kết thúc thì ta sẽ gia nhập Tử Kim động. Hơn nữa, cô còn ở đây theo dõi ta nữa mà!"

Cung Lâm Sách vẫn kiên trì để Văn Mặc Nhi ở nơi đây, khi ông ta kiên trì như vậy thì Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn tại chuyện cỏn con này mà làm ông ta khó chịu, chỉ cần hắn giữ vững lập trường thì Văn Mặc Nhi cũng không thể làm điều gì cả, cho nên đồng ý.

Văn Mặc Nhi yên lặng, lý do này thật sự đáng giá để cho chưởng môn nghĩ lại, có thể kéo dài thời gian về chuyện này.

Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: "Hãy cứ nói tới trường hợp ta vào trong bí cảnh đi, nếu hiện tại ta gia nhập Tử Kim động, đi vào bí cảnh Thiên Đô thì Tử Kim động muốn thông báo toàn bộ tu sĩ nước Yến bảo vệ ta sao? Thế cô coi Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn là gì? Vật trang trí à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.