Giả Vô Quần quét ống tay áo: “Có Trần đại tướng quân ra trận nghênh chiến,
Đánh bại Mông Sơn Minh là được!”
Lại nữa? Lời nói này khiến Tử Bình Hưu phải đau răng, ông ta vỗ nhẹ lên bàn trà: “Tiên sinh, không phải ngươi đang nói đùa đó chứ? Chỉ mấy chục vạn quân hỗn tạp mà triều đình vội vàng tập kết từ nhiều địa phương kia làm sao có thể ngăn được hơn hai trăm vạn quân chủ lực của nước Yến, hơn nữa chủ soái của quân địch lại là Mông Sơn Minh, không chịu nổi một trận đâu! Không nói dối tiên sinh, ta có lén hỏi Thiếu Thông, Thiếu Thông cũng nói thật, đi giao chiến với tình hình này thì sẽ phải chịu chết, chính hắn ta cũng phải thừa nhận, chúng ta không phải là đối thủ của Mông Sơn Minh, chưa chiến đã sợ rồi! Sở dĩ hắn ta còn kiên trì cũng là vì bị ta ép đến hết cách rồi!”
Giả Vô Quần nở nụ cười: “Đây chính là chỗ cao siêu của bệ hạ, chỉ có thừa tướng mới có thể cứu vãn tình hình lúc này!”
“Ta sao?” Tử Bình Hưu mở hai tay ra, nói: “Tiên sinh đừng có cười nhạo, bảo lão phu hô mưa gọi gió trong triều đinh lão phu còn nhận được, hai nước đã giao chiến đến nước này rồi, quân địch cũng sẽ không khách khí, lúc đó phải đối cứng, dựa vào sức khỏe để chém giết, không giống với mấy câu vòng vo giả dối của chúng ta, ta không biến ra quân đội mạnh được, cũng không biến ra thiên quân vạn mã để ngăn cơn sóng dữ được!”
Giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565468/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.