Trên chiến trường, La Chiếu có thể có tiếng nói, nhưng trong triều đình, lực ảnh hưởng của Tử Bình Hưu ông ta hết sức quan trọng. Chỉ cần Trần Thiếu Thông ra lực, phần lực hóa thành công lao này vẫn phải được tiến hành trên triều đình.
Chút thỏa hiệp đó, Mục Trác Chân vẫn vui vẻ tiếp nhận. Chỉ cần đạt được mục đích, cho Trần Thiếu Thông chút chỗ tốt cũng chẳng có gì.
Quần thần nhìn nhau cười một tiếng. Cách đó không xa, Đại nội tổng quản Mạc Cao nói chuyện với người trình tấu vài câu, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng quay người trở lại, đến trước mặt Mục Trác Chân, hổn hển nói: “Bệ hạ...” Bờ môi lão ta run rẩy, câu nói kế tiếp khó mà nói nên lời.
Mục Trác Chân nhìn phản ứng của lão ta, liền biết không ổn, nhìn hai tay lão ta cầm bản tấu giơ lên, không khỏi trầm giọng: “Thế nào?”
Mạc Cao khom người giơ bản tấu, run giọng nói: “Đại quân phòng thủ đê sông đã bị diệt toàn quân.”
“Cái gì?” Mục Trác Chân và Tử Bình Hưu đều cùng lên tiếng, khiếp sợ không thôi.
Tử Bình Hưu duỗi tay, thiếu chút nữa đã đoạt bản tấu, cũng may trong thời khắc mấu chốt còn biết rút tay về, trong lòng nhỏ mồ hôi hột, vội quay người khom lưng đối mặt Hoàng đế.
Mục Trác Chân không còn tâm trạng chú ý việc này. Ông ta đưa tay đoạt bản tấu, nhanh chóng mở ra xem. Sau khi xem xong, hai tay ông ta run lên, sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay như sắp đổ.
“Bệ hạ!” Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565450/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.