Trương Hổ không để ý đến ông ta mà chậm rãi bước vào trong doanh trướng, đi tới trước bàn sách, cả người ướt đẫm đứng đó, nước mưa nhỏ tong tong xuống mặt đất, nhìn Mông Sơn Minh.
Cung Lâm Sách bước vào, thấy có điểm bất thường, lại hỏi tiếp: "Sao thế?"
Trương Hổ không đáp lời ông ta, chỉ hỏi Mông Sơn Minh: "Có thể nói không?"
Mông Sơn Minh nhìn Cung Lâm Sách. Đã bị ông ta phát hiện và đi theo rồi, bây giờ không cần giấu giếm nữa. Ông khẽ vuốt cằm.
Không khó nhận ra tâm trạng Trương Hổ đang kích động. Vành mắt ông ta đỏ hoe, nghiêng đầu nhìn nóc lều, giọng nói nghẹn ngào: "Hai mươi nghìn huynh đệ mất rồi."
Cung Lâm Sách kinh ngạc, cái gì mà hai mươi nghìn huynh đệ mất rồi?
Khuôn mặt Mông Sơn Minh căng chặt. Ông biết là nguy hiểm, nhưng bỗng chốc tổn thất hai mươi nghìn người thì đúng là khiến ông cảm thấy khá nặng nề.
Đều là quân nhân nên ông biết những người đó có ý nghĩa với Trương Hổ như thế nào. Có dùng một trăm nghìn binh mã đổi lấy họ, Trương Hổ cũng không đồng ý.
Mông Sơn Minh hơi lặng đi, rồi hít sâu một hơi, hỏi: "Ba mươi nghìn người còn lại thì sao?"
Trương Hổ đáp ngắn gọn: "Qua rồi."
Cái gì qua rồi cơ? Ánh mắt Cung Lâm Sách đầy hoang mang, nghi ngờ.
Mông Sơn Minh nặng nề thở ra một hơi, sống lưng hơi thẳng lên một chút, trầm giọng nói: "Triệu tập chư tướng nghị sự!"
"Tuân lệnh!" Trương Hổ chắp tay, sau đó dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565429/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.