Một tướng lĩnh xuất hiện trên đầu tường quan ải đáp lời: “Lỗ Tướng quân, không có thủ dụ của Thích sứ đại nhân, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào. Xin ngài mau quay lại.”
Lỗ Tùng Thịnh phất tay ra hiệu,một thuộc cấp lập tức nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước ngựa lớn, giao một phong thủ dụ cho quân sĩ.
Quân sĩ quay lại dười thành, bỏ thủ dụ vào rổ treo, rổ được kéo lên đầu tường quan ải.
Thủ dụ đến tay vị tướng quân trên đầu tường. Gã xem qua, quơ quơ nói: “Là giả!” rồi xé luôn tại chỗ.
Lỗ Tùng Thịnh khẽ giật mình, chợt vung roi ngựa chỉ lên gầm thét: “Làm càn. Thủ dụ Thiệu Đăng Vân tự mình viết ra há có thể là giả? Các ngươi muốn tạo phản sao?”
Vị tướng quân trên đầu tường mặc kệ, xoay người quay lại trong thành lâu. Trong đó, một vị lão tướng mặc chiến giáp ngồi sau bàn đang nhắm mắt dưỡng thần, chính là bản tôn Thiệu Đăng Vân.
Viên tướng kia bước nhanh tới bên cạnh Thiệu Đăng Vân, thì thầm mấy câu.
Thiệu Đăng Vân mở mắt hổ, chậm rãi đứng dậy, nhanh chân quấn ra khỏi bàn, ra khỏi thành lâu, đi tới trước tường, nhìn nhân mã đang kêu gào đòi mở cửa dưới thành, quát lên: “Chuyện gì mà ồn ào thế?” Tiếng quát đầy trung khí.
Thiệu Đăng Vân? Lỗ Tùng Thịnh sững sờ, giơ tay lên, nhân mã thủ hạ lập tức dừng kêu gào, lớn tiếng hỏi: “Thiệu huynh, sao ngươi lại ở đây?”
Thiệu Đăng Vân nhìn nhân mã uốn lượn không thấy đuôi đâu, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565424/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.