Thương Vĩnh Trung nhếch mép cười nhạt châm chọc, dường như trào phúng đám người này châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình, đến lúc này rồi chống cự có ý nghĩa gì?
Thương Triêu Tông quay đầu nhìn phản ứng của đám người Đại Thiền sơn, biểu tình không vui không buồn.
Thương Triêu Tông trầm giọng quát:
“Lùi xuống!”
Ánh mắt Hoàng Liệt giao nhau với Thương Triêu Tông sau đó chột dạ né tránh, lòng rất hổ thẹn. Trong lòng Hoàng Liệt cũng có khí anh hùng nhưng không thể hành động theo cảm tình, không thể biết rõ đối phương người đông thế mạnh, thực lực cách biệt xa mà còn để người Đại Thiền sơn chịu chết.
Phượng Nhược Nam và đám thân vệ quay đầu kêu lên:
“Vương gia!”
Bọn họ mà lùi xuống chẳng phải là khiến vương gia bó tay chịu trói?
Thương Vĩnh Trung đang định ra lệnh bắt nhưng nghe Thương Triêu Tông nói thì nuốt lời muốn nói xuống bụng, chờ đơi.
Bên trên muốn bắt sống, Thương Vĩnh Trung cũng không muốn Thương Triêu Tông bị gì dẫn đến ngoài ý muốn. Nha𝒏h 𝒏hất tại + T 𝘙 𝘶 𝗠 T 𝘙 U Y E N.𝘝N +
Ánh mắt Thương Triêu Tông và Phượng Nhược Nam giao nhau, mắt y pchất chứa phức tạp, tay chậm rãi bắt lấy cổ tay nàng ấn kiếm trong tay nàng xuống:
“Nhược Nam, mấy năm nay... ta có lỗi với nàng.”
Nghe câu đó vành mắt Phượng Nhược Nam đỏ hoe, cứng nhắc lắc đầu nói:
“Giờ nói mấy lời này không có ý nghĩa, triều đình có ý xấu, chúng ta quyết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565394/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.