Trên đường đi, Thương Triêu Tông ra mệnh lệnh đầu tiên để san bằng phản quân.
Mệnh lệnh số chiến mã mà nước Tề đưa cho nước Yến còn chưa được chuyển cho các châu phủ phải lập tức dừng lại, chờ đợi người của quân đội bên này đi tiếp thu.
Cùng lúc đó mệnh lệnh các châu phủ ven đường đi của quân Nam châu phải tập trung một số lượng nhất định chiến mã, lương thảo, chờ đợi bên này thuyên chuyển!
Khi mệnh lệnh này vừa phát ra thì các châu phủ ven đường rất muốn chửi mắng người.
Các chư hầu khi biết tin cũng muốn chửi mẹ, tại sao lại có thể ngăn cản đồ của chúng ta? Chẳng lẽ Nam châu ngăn chặn đồ của người khác thành thói quen rồi sao?
Thế nhưng cũng không có cách nào tốt cả, người ta hiện tại chính là Bình Định đại tướng quân, nếu tiếp nhận mệnh lệnh này mà không làm theo, sau đó người ta chỉ cần tới nơi của người nào không làm theo, người ta dừng lại tại đó không xuất chinh nữa thì cũng không thể làm gì được người ta.
Vì có thể làm cho quân đội Nam châu thuận lợi ra trận, ba phái lớn ở phía sau các chư hầu đều an ủi, động viên bọn họ.
Vì có thể làm cho quân đội Nam châu thuận lợi ra trận, triều đình cũng đang thúc giục các châu phủ phối hợp, đừng làm cho người ta có cái cớ rụt trở về Nam châu, không ra trận nữa.
Khi quân đội Nam châu vừa rời khỏi Nam châu, đi tới Định châu thì mọi chuyện cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565382/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.