Rồi xoay người lại chắp tay nói với Thương Kiến Hùng: “Chỉ cần đại quân rời khỏi Nam châu, cho dù hắn đánh thắng, chắc chắn cũng phải có tổn thất to lớn, sau đó muốn dồn đại quân Nam châu vào chỗ chết không phải sẽ dễ dàng sao? Muốn chặt đứt tiếp tế của đại quân quá dễ dàng rồi!”
Thương Kiến Hùng liên tục vuốt cằm nói: “Đại Tư Không đúng là dày dặn mưu đồ.”
Đồng Mạch: “Bây giờ không phải là vấn đề có cho binh quyền Đại tướng quân bình định hay không mà là cho loại binh quyền tạm thời này có thể dụ Nam châu xuất binh hai không, nếu đối phương cứ ngậm lấy cái cớ có binh quyền Đại tư mã mới xuất binh thì mọi thứ đều sẽ uổng công. Đến lúc đó chỉ có thể nghĩ đủ cách để ép chư hầu ngũ lộ liều mạng, thực sự không được…” Nói đến đây thì dừng.
Thương Kiến Hùng đang muốn nghe câu sau của lão, nghe lão nói vậy, vội hỏi: “Thế nào?”
Dường như Đồng Mạch phải hạ quyết tâm lắm mới nói được ra khỏi miệng: “Thực sự không được nữa thì cầu viện Triệu quốc, nhờ Triệu quốc xuất binh tương trợ!”
Lúc đầu thảo luận vị trí của mình, Thương Vĩnh Trung không hề mở miệng, việc này không liên quan đến mình, rốt cục y cũng lên tiếng: “Triệu quốc lòng dạ khó lường, ngồi mát ăn bát vàng, sao có thể tùy tiện dụng binh vì Đại Yến ta?”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng có thể bàn! Nhưng trước đó phải thái người liên hệ với cô cô Thương thái hậu của bệ hạ, nhờ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565371/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.