Ngưu Hữu Đạo kêu lên:
"Ngươi làm gì thế? Đừng táy máy tay chân."
"Ngươi là tên quỷ nghèo, trên người vốn không có tiền, lấy đâu ra tiền mua cho ta thứ này. Có phải ngươi giấu tiền riêng, hay là vào thành phát tài, lấy tiền nợ lão nương ra đây."
"Ta nói ngươi đấy, chẳng thú vị gì cả, lòng tốt như vậy lại bị coi là lòng lang dạ thú. Lão tử kiếm chút tiền mua cái này có gì khó hay sao?"
Vơ vét một trận, ngay cả miếng đồng cũng không có, Quản Phương Nghi không thể làm gì hơn là dừng tay, nửa tin nửa ngờ nói:
"Thực sự là mua cho ta?"
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên trời:
"Lão tử thề với trời, vay tiền mua cho ngươi. Nếu có một câu nói dối, trời đánh ngũ lôi. Lần này ngươi hài lòng chưa?"
"Hi hi!"
Quản Phương Nghi cười run rẩy.
"Tin ngươi lần này."
Nói xong, bà ta xoay người điều khiển chim nhào xuống dưới.
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu nói:
"Đi đâu?"
"Tìm chỗ thay quần áo. Nào có người đàn ông nào đeo cái này, đổi lại quần áo phụ nữ cho ngươi xem xem có dễ nhìn hay không."
"Ngươi có bị bệnh không, còn chưa ra khỏi phạm vi kinh thành, ngươi còn có lòng làm chuyện này. Trở về rồi đổi quần áo không được hay sao?"
"Không được! Đường dài từ từ, phải chờ tới năm nào tháng nào?"
Một chiếc đèn lồng, ánh đèn lắc lư. Một chiếc lư hương, khói xanh lượn lờ.
Thiệu Bình Ba ngồi khoanh chân trên giường, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565357/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.