Chương trước
Chương sau
Cao Kiến Thành lấy ra nhìn một chút, không thấy có cái gì đặc biệt, cảm thấy buồn bực, còn có ngờ vực.

Người như ông ta không dễ dàng suy nghĩ sự việc theo hướng đơn giản, mà lại còn suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo không phải người thiếu tiền, cũng không tùy tiện chiếm tiện nghi, chỉ một cái trâm vàng cũng phải để phủ Cao đi mua thay?

Ông ta cả nghĩ quá rồi, lại không biết Ngưu Hữu Đạo chỉ vì không mang theo tiền trên người mà thôi.

Chủ tớ đi tới thư phòng trong nội trạch. Ngoài cửa, Cao Kiến Thành còn cố chỉnh sửa trang phục rồi mới đẩy cửa đi vào.

Bên trong thư phòng, sau tấm bình phong, Ngưu Hữu Đạo đã tháo mặt nạ, đang ngồi ở vị trí thường ngày của Cao Kiến Thành xem một số công văn phê duyệt.

"Ồ!" Nhìn thấy Phạm Chuyên và ngươi kia đi vào, nhìn xem khí thế, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cười nói: "Vậy ngài là Đại Tư đồ rồi."

Phạm Chuyên mau chóng giới thiệu đôi bên.

Cao Kiến Thành khom mình chắp tay chào:

"Chào đạo gia."

Là Đại Tư đồ cao quý, cái eo kia nói cong là cong được, không chút tự đại vì thân phận to.

"Không dám không dám." Ngưu Hữu Đạo vội giang tay nâng lên.

Cao Kiến Thành đứng dậy mời Ngưu Hữu Đạo sang bên bàn trà ngồi xuống.

Trước lúc dâng trà, Phạm Chuyên mở cái tráp kia ra cho Ngưu Hữu Đạo xem, hỏi:

"Đạo gia, là cây trâm vàng này?"

Ngưu Hữu Đạo lật qua lật lại xem, gật đầu:

"Đúng, là cái này, không cần hộp quà."

Hắn nhìn sang Cao Kiến Thành, chỉ cái trâm vàng trong tay nói:

"Thực là lúng túng, trên người không có thói quen mang theo tiền, nhìn trúng thứ này mà không lấy đâu ra tiền để mua, không thể làm gì khác hơn là vay chút tiền của quản gia Phạm để mua, khiến đại nhân Cao cười chê rồi."

Cao Kiến Thành cười ha ha, lời này đúng là làm ông ta hiểu rõ chuyện, vì trên người ông ta vốn cũng không bao giờ mang tiền. Bình thường mua bán thứ gì cũng có người trả tiền thay, ông ta cũng không có thói quen mang tiền, vì vậy không khó hiều, hỏi:

"Đây là đồ nữ trang, chẳng lẽ đạo gia mua về tặng người?"

Ông ta định nói chút chuyện phiếm làm sinh động bầu không khí, dù sao hai người lần đầu gặp gỡ, nói chút chuyện tào lao có thể rút ngắn khoảng cách, nếu đi thẳng vào vấn đề sẽ dễ cứng nhắc.

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng:

"Tặng cho bạn bè."

Cao Kiến Thành:

"Thứ dung tục cỡ này sao xứng làm quà cho đạo gia."

Ông ta quay lại nói với Phạm Chuyên:

"Trong kho hẳn là còn chút trang sức tinh mỹ, mang ra cho đạo gia nhìn một chút, xem đạo gia có thích hay không."

"Được!"

Phạm chuyên đáp, đang định đi lấy, Ngưu Hữu Đạo xua tay ngăn cản:

"Quà tặng cho bạn, tự mình dùng tiền mua cho thành tâm, không cần phiền phức như vậy."

Cao Kiến Thành buồn bực, đây là dùng tiền của ngươi mua sao? Hình như nhờ Cao phủ nhà ta mua cho thì phải.

Người ta nói là vay tiền, chẳng lẽ thật sự bắt người ta trả chút tiền này hay sao, nghìn vạn còn cho được mà phải quan tâm chút tiền ấy?

Đối với bách tính bình thường mà nói, mười đồng tiền vàng tùy tiện có thể cung cấp cho một gia đình tiêu dùng trong một năm có thừa, nhưng đối với hai người như họ, chút tiền này chỉ quay đầu đi là có thể quên.

Có điều nếu người ta đã nói như vậy, đều là người không thiếu chút tiền ấy, lại chỉ là lễ mọn, người ta cũng không muốn thì không nên quá miễn cưỡng. Nếu quá miễn cưỡng sẽ thành hỏng, nên đành thôi.

Cao Kiến Thành nhìn cái trâm vàng kia thêm hai cái, trong lòng cân nhắc, sau đây bảo quản gia mua một chiếc giống vậy về xem một chút, nhìn xem có gì khác lạ hay không.

Trước mắt không phải lúc xem xét, Cao Kiến Thành hỏi về việc chính:

"Đạo gia đến đây có gì dặn dò?"

"Nào dám dặn dò gì với Cao đại nhân."

Ngưu Hữu Đạo không cần hộp quà, nhét cái trâm vào ống tay áo.

"Lần này đến là có việc cần hỏi Cao đại nhân."

Phạm Chuyên thu về chiếc hộp quà rồi để sang bên, sau đó châm trà cho hai người, đứng bên cạnh nghe ngóng.

Cao Kiến Thành lộ vẻ chăm chú lắng nghe:

"Đạo gia cứ nói đừng ngại, Cao mỗ rửa tai lắng nghe."

Ngưu Hữu Đạo:

"Người sáng mắt sẽ không nói lời ám muội, ta cũng sẽ không vòng vèo."

Cao Kiến Thành gật đầu, đưa tay ra hiệu mời nói.

Ngưu Hữu Đạo cũng không e ngại Phạm Chuyên. Có thể để Phạm Chuyên bí mật đến sơn trang Mao Lư tìm mình đàm phán, có thể thấy Phạm Chuyên tuyệt đối là tâm phúc của Cao Kiến Thành:

"Lần trước Cao đại nhân gửi tin, ta đã nhận được, tình huống trong đó đã nói rất rõ ràng. Trong thư có nhắc tới một việc, triều đình chuẩn bị cho Nam châu tiêu diệt phản quân, không biết Cao đại nhân có nhớ?"

Cao Kiến Thành gật đầu, lại mời đối phương dùng trà:

"Có phải đạo gia khó hiểu, vì sao chậm chạp không hạ chỉ xuất chinh với Nam châu?"

Ngưu Hữu Đạo vốn không muốn hỏi chuyện này, nhưng đối phương đã nhắc đến, hắn cũng đồng ý rửa tai lắng nghe:

"Nguyện nghe rõ."

Cao Kiến Thành:

"Hẳn là có quan hệ với thế cục trước mắt. Từ ban đầu, dù thế nào cũng không thể nào nghĩ tới, tu sĩ các nước hầu như đều bị cuốn vào, trừ nước Triệu ra, còn lại đôi bên vì phá hoại việc đối phương cung cấp vật tư cho đối tượng mà tử thương nặng nề. Hầu như mỗi ngày đều có tu sĩ chết trận. Trong khoảng thời gian này đã giảm xuống, nhưng thực sự tử thương không ít. Ba nước cách xa về phía Tây đã đồng ý trả cái giá lớn như vậy để đánh đổi là chuyện rất ngoài dự đoán. Đạo gia có hiểu thâm ý của Cao mỗ?"

Ngưu Hữu Đạo híp mắt nói:

"Có người đang cố ý mượn cơ hội tiêu hao sức mạnh tu sĩ?"

Cao Kiến Thành:

"Đạo gia cũng là tu sĩ, có mấy lời vốn không nên nói với đạo gia, nhưng đạo gia không phải người ngoài, Cao mỗ tự nhiên là nói thẳng cho nhanh. Đạo gia minh giám, vừa nghe là biết. Không sai, ba nước phía Tây cật lực chống đỡ với biến hóa thế cuộc ngoài ý muốn. Bên Hàn, Tống dường như cũng đã ghi nhớ, cũng ngầm thêm dầu vào lửa, cố ý để đại quân áp sát biên giới mà chậm chạp không phát. Ba đại phái của nước Yến thấy có cơ hội tiêu hao thực lực của đối thủ tất nhiên cũng vui vẻ thấy, hiện tại làm sao có thể để đạo gia dẫn người Nam châu đi phá cục?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Các nước không sợ các phái nhìn thấu dự tính của họ rồi tính sổ hay sao?"

Cao Kiến Thành:

"Tính sổ gì, món nợ này tính ra sao? Phía Đông nói, nước Yến không có nội loạn, đối mặt với mấy triệu quân đội nước Yến, không thể tiến công liều lĩnh. Chỉ cần sơ suất một chút sẽ tự vác đá đập chân mình. Nếu tu sĩ nước Hàn không tin, đại quân bại một trận nhỏ chẳng lẽ không phải dễ dàng? Tu sĩ nước Hàn tự nhiên sẽ tin, nên sẽ không dám mạo hiểm. Phía Tây lại nói, một khi nước Yến thất bại sẽ bị chia cắt, Hàn và Tống lớn mạnh, hậu quả khó mà lường được."

"Mắt thấy nội loạ,n trong nước Yến ngày càng hỗn loạn, mắt thấy thịt ngay bên mép, mắt thấy thịt đun sôi sắp chín, chẳng lẽ phải ngồi nhìn nước Yến chậm rãi bình định? Tu sĩ nước Hàn có thể nào từ bỏ tập trung nhân lực hay sao? Phía Đông không dừng tay, làm cũng đã làm, phía Tây cũng không thể nhìn công sức đổ xuống sông xuống biển, chỉ có thể tiếp tục chơi, mà không chơi thì bản thân cũng không chịu nổi, là sẽ không dừng tay."

"Tình thế phát triển thuận theo tự nhiên, việc đến nước này thì có thể nhìn thấy điều gì? Thứ cho ta nói thẳng, chơi loại thủ đoạn này, với tu sĩ dồn tinh lực cho việc tu luyện là chính, không hẳn đã hơn được người thế tục trường kỳ dồn suy nghĩ về mặt này, đắm chìm trong đạo này. Việc này bắt nguồn từ âm mưu, đã thành dương mưu, sau lưng chắc chắn có cao nhân bố cục, nếu không đã không thể làm được như vậy."

Phạm Chuyên đứng nghe lặng lẽ liếc Cao Kiến Thành. Lời này của lão gia dường như có ý trồng xuống giá trị lợi dụng của bản thân mình trong lòng Ngưu Hữu Đạo.

Nghe được ngôn luận lần này, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không thừa nhận, nhìn thấu điều gì đây? Từ đầu tới đuôi, hắn không ý thức được mưu đồ sau lưng chuyện này, vẫn cho rằng kẻ chủ mưu chỉ muốn cướp địa bàn. Nhìn thấu, từ đâu nói đến?

Hơi trầm mặc một lát, Ngưu Hữu Đạo hỏi:

"Cao đại nhân nói có cao nhân bày cục, không biết chỉ vị nào?"

Cao Kiến Thành lắc đầu:

"Việc xem tu sĩ tiêu hao hẳn là không có quan hệ với nước Yến, nước Triệu, chắc không phải đám người phía Đông thì cũng là người ở phía Tây, hoặc là nói..."

Ông ta giơ tay chỉ chỉ lên trời.

Ông ta vừa nói như thế, trong đầu Ngưu Hữu Đạo lóe lên một người, âm thầm nghi vấn, là y sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.