Cao Kiến Thành lấy ra nhìn một chút, không thấy có cái gì đặc biệt, cảm thấy buồn bực, còn có ngờ vực.
Người như ông ta không dễ dàng suy nghĩ sự việc theo hướng đơn giản, mà lại còn suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo không phải người thiếu tiền, cũng không tùy tiện chiếm tiện nghi, chỉ một cái trâm vàng cũng phải để phủ Cao đi mua thay?
Ông ta cả nghĩ quá rồi, lại không biết Ngưu Hữu Đạo chỉ vì không mang theo tiền trên người mà thôi.
Chủ tớ đi tới thư phòng trong nội trạch. Ngoài cửa, Cao Kiến Thành còn cố chỉnh sửa trang phục rồi mới đẩy cửa đi vào.
Bên trong thư phòng, sau tấm bình phong, Ngưu Hữu Đạo đã tháo mặt nạ, đang ngồi ở vị trí thường ngày của Cao Kiến Thành xem một số công văn phê duyệt.
"Ồ!" Nhìn thấy Phạm Chuyên và ngươi kia đi vào, nhìn xem khí thế, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cười nói: "Vậy ngài là Đại Tư đồ rồi."
Phạm Chuyên mau chóng giới thiệu đôi bên.
Cao Kiến Thành khom mình chắp tay chào:
"Chào đạo gia."
Là Đại Tư đồ cao quý, cái eo kia nói cong là cong được, không chút tự đại vì thân phận to.
"Không dám không dám." Ngưu Hữu Đạo vội giang tay nâng lên.
Cao Kiến Thành đứng dậy mời Ngưu Hữu Đạo sang bên bàn trà ngồi xuống.
Trước lúc dâng trà, Phạm Chuyên mở cái tráp kia ra cho Ngưu Hữu Đạo xem, hỏi:
"Đạo gia, là cây trâm vàng này?"
Ngưu Hữu Đạo lật qua lật lại xem, gật đầu:
"Đúng, là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565354/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.