Mông Sơn Minh xụ mặt không lên tiếng.
Lam Nhược Đình khổ sở nói: “Vương gia, Đạo gia sẽ không đồng ý, Đại Thiện Sơn sẽ không đồng ý. Với việc này, Đại Thiện Sơn kiên định đứng về bên Đạo gia. Đạo gia không hé miệng, đại quân Nam Châu sẽ không thể ra được Nam Châu. Đạo gia nói, vẫn chưa đến lúc chúng ta ra tay, án binh bất động, tích lương, nghỉ ngơi dưỡng sức! Đạo gia đã hạ chỉ thị rõ ràng, ba phái lớn cũng chỉ có thể nghe một nửa, ba nước phía tây vận chuyển lương thực, binh khí, chiến mã qua đường tắt Nam Châu cũng phải nghĩ cách giữ lại, để lại Nam Châu để tích súc, dự trữ phòng ngừa vạn nhất!”
“Trời ạ!” Thương Triều Tông giang rộng hai tay, bi phẫn vô cùng nói: “Sao lại như thế? Chúng ta có khác gì những kẻ không để ý đến tồn vong của Đại Yến, chỉ biết bảo tồn thực lực? Không, chúng ta còn không bằng bọn họ. Bọn họ chỉ bảo tồn thực lực, còn chúng ta, không chỉ bảo tồn thực lực, mà còn cắt xén tiếp tế của triều đình trong quốc nạn!”
Mông Sơn Minh yếu ớt thở dài: “Vương gia, suy nghĩ của Đạo gia chưa chắc đã sai, những người kia đều chỉ muốn bảo tồn thực lực, có chắp tay đưa toàn bộ tiếp tế cho bọn họ cũng lãng phí. Vương gia, Đạo gia không phải kẻ bắn tên không đích, hắn nói như vậy, khẳng định có nguyên nhân.”
Thương Triều Tông nổi giận chỉ ra ngoài cửa: “Cả ngày hắn du sơn ngoạn thủ trong Mao Lư sơn trang, có thể có nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565348/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.