Chương trước
Chương sau
Quản Phương Nghi hơi cúi người.

Bà ta quay lưng nhanh chóng bước đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng không cho hai người cơ hội dong dài, hắn lấy cớ chuẩn bị để bao người chờ đợi, rồi cũng chạy.

Bên trong nhà thủy tạ, đệ tử của hai phái nhìn nhau, vừa mới đến một lúc sao đã quyết định kết bái rồi?

Trong lòng bốn người thầm nói, có phải sau này phần lớn đệ tử của Thiên Nữ giáo và Lăng Tiêu các gặp phải Ngưu Hữu Đạo đều thấp hơn ít nhất một bậc?

“Hình như chúng ta không phải người đầu tiên kết bái với hắn.” Toàn Thái Phong ghé sát vào Huệ Thanh Bình nhắc nhở một tiếng: “Hình như một trưởng lão của Thiên Ngọc môn bị đá ra khỏi Nam châu đã kết bái với hắn rồi.”

Huệ Thanh Bình lạnh lùng nói: “Có cả Quỷ Mẫu của Hãm Âm sơn nữa.”

Toàn Thái Phong: “Còn cả tên tán tu có hơi nổi danh kia nữa, tên là Lệnh Hồ Thu đúng không?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, tính đến bản thân mình mới phát hiện đã là thứ tư, thứ năm rồi.

Toàn Thái Phong hơi buồn bực, khoanh tay thở dài: “Người hay quỷ cũng kết bái hết, xem ra thằng nhãi này thích thế này, có tác dụng gì sao?”

Huệ Thanh Bình cúi đầu vuốt vuốt ống tay áo, cả đời này ba tà cũng không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này…

Đám Tư Đồ Diệu chờ bên ngoài sơn trang kinh ngạc, không kinh ngạc cũng không được, Ngưu Hữu Đạo cho người mời bọn họ đến xem làm lễ, cứ như sợ không có người xem.

Xem làm lễ? Tự nhiên xem làm lễ cái gì? Người của Vạn Động Thiên phủ thấy hơi lạ.

Vào đến giữa đại viên trong sơn trang, nhìn thấy hai bàn hương khói đặt ở hai bên trái phải, bọn họ vẫn không rõ chuyện gì, đều đang thắc mắc đặt hai bàn thờ ở hai bên để làm gì?

Đợi đến khi Ngưu Hữu Đạo và Toàn Thái Phong quỳ xuống trước bàn hương trước, sau khi hương khói thề thốt xong, cả đám bọn họ mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Vậy mà lại là kết bái!

Đường đường là trưởng lão của Lăng Tiêu các lại có phải kết bái huynh đệ với Ngưu Hữu Đạo!

Cảnh tượng này đả kích bọn họ không nhẹ, sắc mặt của đám Tư Đồ Diệu dần dần thay đổi thành khó chịu.

Nhất là Tư Đồ Diệu, mặt hắn ta căng thẳng, đầy vẻ lo lắng, nếu bọn họ kết bái huynh đệ, phỏng chừng mình có nhắc nhở cũng vô ích, hẳn là hai vị kia vẫn muốn dùng đủ mọi cách thuyết phục được Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng mà hắn ta không có gan để ra ngăn cản ngay lúc này, thậm chí không dám lên tiếng quyết nhiễu, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo sau khi hoàn thành nghi thức với Toàn Thái Phong xong lại đi về phía bàn hương còn lại, Ngưu Hữu Đạo lại dâng hương rồi cùng quỳ xuống cùng với Huệ Thanh Bình.

Kết bái xong rồi lại kết bái, tất cả người xem ở đây đều không biết phải đánh giá thế nào.

Khóe miệng Tư Đồ Diệu hơi run lên, hắn ta lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo đang đầy tinh thần.

Ngay lúc này, âm thanh cảnh báo truyền đến từ bên ngoài sơn trang, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba con chim khổng lồ trên không trung, hai con Hắc Ngọc Điêu bảo vệ hai bên một con Kim Vũ Điêu.

Ba con chim chao liệng bay lượn vòng trên bầu trời sơn trang, Long Hưu khoanh tay đứng ngạo nghễ trên lưng Kim Vũ Điêu, tay áo bay bay như tiên, kiêu ngạo nhìn xuống bên dưới.

Những người biết thì đều rõ ràng, cung chủ Long Hưu của Tiêu Dao cung – một trong ba phái lớn của nước Yến pháp giá thân lâm!

Quản Phương Nghi vội vã tiếp đón những tu sĩ phòng ngự lao ra từ bốn phía, không thể mạo phạm người vừa đến được.

Ngưu Hữu Đạo cầm hương quỳ gối trên bồ đoàn ngây ra một lát, hắn đứng dậy tiếp đón theo bản năng.

Ai ngờ Huệ Thanh Bình đột nhiên ra tay, ngay khi bà ta nhìn lên bầu trời cũng liền giữ lấy cánh tay Ngưu Hữu Đạo, không cho hắn đứng lên.

Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía bà ta, không biết bà ta có ý gì.

Mấy bóng người trên không trung phiêu diêu hạ xuống, ba con chim cũng vỗ cánh đậu xuống trên mái đình nghỉ chân, có thể nói bọn họ vừa xông thẳng vào trong Mao Lư sơn trang.

Thân hình của Long Hưu nhẹ nhàng bay xuống đất, rơi chính xác vào giữa đám người đang vây quanh đứng xem, khí thế của đám người đã quen đứng trên người khác rất đáng sợ, vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tâm điểm giữa mọi người, khiến người khác phải chú ý đến.

“Long cung chủ.” Lúc này, Quản Phương Nghi mỉm cười tiến lên chào hỏi.

Long Hưu cười nhẹ, gật gật đầu, sau đó ánh mắt ông ta lạnh lẽo như điện, ông qua nhìn qua bốn phía, ý dò xét mấy người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo rất rõ ràng.

Nhìn bàn hương được đặt hai bên trái phải, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo thấy mình đến đây cũng không đứng lên nghênh đón mà vẫn quỳ mà quay đầu nhìn mình kia, ông ta dửng dưng nói: “Hồng Nương, ý gì thế này?”

Quản Phương Nghi nâng tay lên che môi, cười uyển chuyển, có ý gì à? Thật ra ba ta biết rất rõ, nhưng không biết phải nói thế nào.

“Long cung chủ.” Ngưu Hữu Đạo lại định đứng lên, Long Hưu pháp giá thân lâm, hắn không đứng dậy nghênh đón thì thực sự rất kì cục.

Nhưng mà Huệ Thanh Bình lại nâng tay, trực tiếp ấn lên vai hắn, dùng pháp ngăn chặn Ngưu Hữu Đạo lại, quyết không cho hắn đứng dậy, bà ta cũng lên tiếng nhắc nhở: “Đệ đệ, lí nào lại đang kết bái thì dừng lại chứ? Nghi thức kết bái vẫn chưa xong đâu, xong rồi hãy đứng lên cũng không muộn.”

Bây giờ không còn là Ngưu Hữu Đạo ép bà ta kết bái như trước nữa rồi, hiện tại dù Ngưu Hữu Đạo không muốn kết bái cũng không được, bây giờ là bà ta buộc Ngưu Hữu Đạo phải hoàn thành nghi thức kết bái với bà ta trước mặt Long Hưu.

Kết bái? Long Hưu lại nhìn bàn hương ở hai bên, cuối cùng ông ta cũng hiểu được học bày thứ này ra rồi quỳ là để làm gì, ông ta khoanh tay thong thả bước đi, mặt không hề biến sắc chậm rãi đi về phía hai người ta quỳ kia.

Đột nhiên Toàn Thái Phong tiến lên, chặn lại trước mặt Long Hưu, mìm cười vươn tay cản lại.

Ánh mắt của Long Hưu lập tức bén nhọn nhìn thẳng vào Toàn Thái Phong: “ Ngươi cản ta?”

Vừa dứt lời, mấy đệ tử đi theo lập tức lách người tiến lên, nhìn chằm chằm Toàn Thái Phong như hổ đói.

Mà hai tên đệ tử của Toàn Thái Phong cũng không dám yếu thế, bọn họ cũng nghiêng người tiến lên cạnh sư phụ để trợ uy.

Huệ Thanh Bình đang quỳ, bà ta nghiêng đầu, hai tên đệ tử của bà ta cũng lập tức tiến lên, đứng ở bên Toàn Thái Phong, ý liên thủ với Lăng Tiêu các rất rõ ràng.

“Thế nào? Muốn động thủ với ta trên địa bàn của ta?” Long Hưu thản nhiên lên tiếng hỏi.

Toàn Thái Phong cười nói: “Long cung chủ hiểu lầm rồi, nghi thức kết bái của hai người họ vẫn chưa hoàn thành, không nên quấy nhiễu họ.”

“Bọn họ cứ làm tiếp đi, bổn cung chỉ nhìn thôi.” Tầm nhìn của Long Hưu đâm chòng chọc về phía Ngưu Hữu Đạo, ông ta không nói gì nữa, cũng không nhìn đám người đang ngăn cản, cứ trực tiếp đi thẳng qua đám người đang cản mình lại, rõ ràng không coi những người này ra gì.

Nói là cứng rắn đi tới thì cũng không hẳn là vậy, quả đúng là đám Toàn Thái Phong không dám đụng vào ông ta, ngăn cản cũng vô dụng, Long Hưu vừa đến gần, những người ngăn cản liền tự giác tránh ra.

Cảnh tượng này khiến Quản Phương Nghi phải đồ mồ hôi lạnh thay cho Ngưu Hữu Đạo, bà ta đã nhận ra sát khí lúc ẩn lúc hiện trong mắt Long Hưu, bà ta nhanh chóng tiến lên đứng cạnh Ngưu Hữu Đạo, bỏ tay vào trong tay áo.

Không biết từ lúc nào Viên Phương đã rời khỏi đây rồi, hắn ta đang trốn ở sau cửa tròn nhìn về phía bên này.

Long Hưu đi đến bên cạnh bàn hương, nhìn cách bày trí, lại nhìn hai người đang quỳ, ông ta dửng dưng nói: “Đang bái thiên địa à? Đã chuẩn bị động phòng chưa?”

Rõ ràng đã nghe thấy là kết bái lại còn nói như vậy.

Mà trong Thiên Nữ giáo, toàn bộ đệ tử đều là đệ tử nữ, trong môn quy* cũng không cho phép chuyện nam nữ xảy ra, nói như vậy rõ ràng là đang sỉ nhục Huệ Thanh Bình.

*Quy tắc môn phái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.