“Hừ!” Cao Kiến Thành cười lạnh: “Trông cậy vào bọn họ sao? Bọn họ còn tự cho mình là cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống chugn sinh thiên hạ Đại Yên. Chín vị bay bay trên trời kia để cho các tu sĩ bên dưới tự giết lẫn nhau, tam đại phái làm sao khác được. Trong cảnh nội nước Yến, bọn họ vẫn cứ vừa tu hành vừa tiêu hao thể lực lẫn, chỉ sợ sẽ có ai uy hiếp được địa vị của mình. Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, từ xưa đến nay, họ vẫn không dễ dàng tham gia vào tranh chấp của các tu sĩ bên dưới.”
“Không phải Bệ hạ không lên tiếng. Lần này ba phái lớn bức bách Bệ hạ triệt binh, Bệ hạ đã coi đây là điều kiện trao đổi để họ giết Ngưu Hữu Đạo. Theo lý mà nói, Bệ hạ đã nhượng bộ lớn như vậy, ba phái không thể không đồng ý. Nhưng lạ ở chỗ, Long Hưu lại ngăn cản. Đã như vậy, Bệ hạ cũng chỉ đành tự mình ra tay, một khi đắc thủ, Long Hưu có lửa cũng phải nhịn!”
Cao Thiếu Minh suy tư một lát, lại hỏi: “Có phải phụ thân ngăn con tiến cung giữa đêm vì còn chuyện gì cần dặn dò không?”
“Năm xưa, khi thất bại tan tác quay về từ nước Triệu, con vẫn chú ý đến Ngưu Hữu Đạo, có phải không nuốt được cơn giận kia không?”
Cao Thiếu Minh hơi sửng sốt, không ngờ phụ thân đã phát hiện ra tâm tư của mình từ lâu, cúi đầu nói: “Một vài huynh đệ theo con đã vài năm bị tai hoạ, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565272/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.