Chương trước
Chương sau
Thương Triều Tông cúi đầu hỏi: "Tống sứ có biết là sát thủ dưới trướng của Đạo gia hay không?"

Lam Như Đình: "Cao Thiếu Minh còn có chút năng lực, vào lúc này khuất nhục gì đó có lẽ đều có thể vứt bỏ, không đến mức hồ đồ như vậy, hành động theo cảm tính giết Tống sứ dường như có chút nói không thông, phía sau này e là ít nhiều có chút dính líu với Đạo gia."

Mông Sơn Minh nhắc nhở một câu: "Hắn chạy đến Kim Châu đóng giữ, chính là giải quyết nguy cơ lần này."

Một câu đánh thức người trong mộng, Thương Triều Tông quay đầu nhìn về phía bản đồ bảy nước trên vách tường, lẩm bẩm tự nói: "Lại xử lý một tên!"

....

Quận Thanh Sơn, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu ở trong núi dạo chơi, một bóng người lướt tới gia nhập, chính là Phí Trường Lưu.

"Có chuyện gì?" Phí Trường Lưu hạ xuống liền hỏi một tiếng.

"Ngươi tự mình xem đi." Trịnh Cửu Tiêu đưa thư trong tay cho Phí Trường Lưu xem, ông ta cũng vừa mới xem được từ trên tay của Hạ Hoa.

Ở lại nơi này lâu như vậy, ba phái sẽ không hoàn toàn coi nhẹ hoàn cảnh xung quanh nơi ổn định cuộc sống của bản thân, bên phía Kim Châu có tai mắt riêng lẻ là điều không thể tránh, Hạ Hoa bên này đã nhận tin Tống sứ gặp thích khách trước một bước.

Phí Trường Lưu sau khi xem im lặng không nói gì, nhìn về phía hai người, thử hỏi: "Kim Châu lại chết một sứ thần, lúc này nước Yến có thể làm ra chuyện này sao? Sự việc này không phải là do vị trong sơn trang kia làm chứ?"

Hai người khác cùng nhau quay đầu nhìn về phía Mao Lư sơn trang, gần như là trăm miệng một lời: "Khó nói."

...

"Ngân Nhi, ngươi chưa no bụng nữa sao?"

Bên cạnh nhà thuỷ tạ, nhìn thấy Ngân Nhi ôm hộp cơm ngồi trên tay vịn ăn,Thương Thục Thanh đến gần không nhịn được hỏi một tiếng, vẻ mặt lo lắng, lo lắng thay cho bụng Ngân Nhi.

Lần nào nhìn thấy vị này cũng đều đang ăn, ăn từ sáng đến tối, ngoài ăn ra chỉ có ngủ, đến nỗi tăng chúng Nam Sơn tự sắp xếp người luân phiên không ngừng chuẩn bị ăn cho vị này.

Ngân Nhi nhìn về phía nàng, cười hì hì, lắc đầu, còn đem bánh nướng đã gặm qua đưa cho Thương Thục Thanh: "Cho ngươi ăn!"

Thương Thục Thanh lúng túng, khua tay: "Ta không đói."

Thế là Ngân Nhi lại tiếp tục gặm, vừa ăn vừa nhìn Thương Thục Thanh, thỉnh thoảng còn cười hì hì đáp lại một tiếng.

Hiện tượng rất kỳ quái, đám người Viên Cương đều chú ý đến, bắt đầu từ lần đầu tiên Ngân Nhi nhìn thấy Thương Thục Thanh, liền có thiện cảm đối với Thương Thục Thanh khác hẳn với người bình thường, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí kia của Thương Thục Thanh rất lâu, đột nhiên cười, sau đó nhìn thấy Thương Thục Thanh là cười, thậm chí còn biết chủ động chạy đến bên cạnh Thương Thục Thanh nói chuyện.

Cho dù là Viên Cương, muốn bắt chuyện với vị Yêu Vương này, đều phải đem Ngưu Hữu Đạo ra nói chuyện, mới có thể miễn cưỡng khiến vị này chú ý.

Nhưng kỳ lạ là, sau khi quen biết Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh nói gì Ngân Nhi cư nhiên lại nghe.

Sau khi Viên Cương quan sát, mơ hồ suy nghĩ ra chút gì đó, hoài nghi có phải bởi vì khuôn mặt quỷ kia của Thương Thục Thanh có chút giống với Bướm La Sát, mới chiếm được thiện cảm của vị Yêu Vương này.

......

Bên ngoài nhà thuỷ tạ, Viên Cương đi qua.

Thương Thục Thanh chú ý đến, từ bên cạnh người Ngân Nhi rời đi, ra khỏi nhà thuỷ tạ, ngăn cản Viên Cương, hỏi: "Bên phía Đạo gia có tin không?"

Bây giờ nước Yến muốn tiến công Nam Châu đã không còn là bí mật gì, nàng đương nhiên cũng biết, trong lòng rất là lo lắng.

Viên Cương có thể nhìn ra lo âu trong mắt nàng, an ủi nói: "Nếu như thế cục thật sự khó mà thao túng, chúng ta ở đây Đạo gia sẽ không thể không sắp xếp, trước mắt vẫn chưa nhận được thông báo của Đạo gia, đã nói lên thế cục vẫn chưa mất không chế. Quân chcur yên tâm, Đạo gia đã đích thân đi bên phía Kim Châu toạ trấn, thì sẽ không bỏ mặc không quan tâm, nhất định sẽ ra tay ngăn chặn. Kết quả ra sao không chắc chắn, có điều Đạo gia không phải người ăn chay, quân chủ phải có lòng tin với Đạo gia."

Từ khi đoạt lấy Nam Châu, lại đuổi Thiên Ngọc môn đi, hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ung dung hơn rất nhiều, cũng không lo lắng như vậy nữa.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn ta với Đạo gia, bằng năng lực của Đạo gia, Đạo gia có càng nhiều đường sống quay về sẽ không hỏng bét như trước đây.

Thương Thục Thanh sau khi nghe ngẫm nghĩ thấy cũng phải, con người Đạo gia kia, nếu như thật sự có rắc rối sẽ không vứt bên này không quản, bên đây trước mắt gió yên sóng lặng như cũ đã nói rõ vấn đề...

Phù Phương Viên, một cái bàn dài trong lầu các, Ngọc Thương ngồi lệch phía sau đọc sách.

Độc Cô Tĩnh lên tới trên lầu các, đi đến một bên quỳ xuống: "Sư phụ, bên phía Kim Châu đắc thủ rồi."

Ngọc Thương: "Không lộ sơ hở gì chứ?"

Độc Cô Tĩnh: "Rút lui sạch sẽ, không để lại bất kỳ manh mối gì liên quan đến chúng ta. Chỉ là gan của tên kia không khỏi quá lớn rồi, hắn không sợ nước Tống hoài nghi Truyền tìm đến tính sổ lên đầu hắn sao?"

Ngọc Thương: "Sự việc đến nước này, ngươi còn cho rằng hắn ăn chay hay sao? Hắn đã không lo lắng, ngươi lo lắng làm gì?"

Độc Cô Tĩnh: "Ý của đệ tử là, một khi hắn bị nước Tống kéo ra, có khi nào cũng làm cho chúng ta bị liên luỵ hay không?"

Ngọc Thương: "Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như thế. Trước mắt ít nhất có một điểm chúng ta có thể yên tâm, có nhược điểm như thế trong tay chúng ta, hắn không dám tuỳ tiện tiết lộ thân phận của chúng ta. Trải qua chuyện này, ta ngược lại hi vọng hắn sớm có thành tựu ở Nam Châu, mạo hiểm một chút cũng không sao, có lợi cho tương lai của chúng ta. Phải rồi, bên phía nương nương và công tử sao rồi?"

Độc Cô Tĩnh: "Rất tốt. Sư đệ Cư Hành Sơn báo, công tử một lòng nghiên cứu học vấn, nương nương tự do thoải mái, chiêu đãi ăn sung mặc sướng, bên phía nương nương ra vào tự do, thương xuyên xuống núi đi dạo, có người đi theo bảo vệ ổn thoả."

"Haiz! Nữ nhân a, đều là không chịu được cô quạnh." Ngọc Thương buông tiếng thở dài, không còn tâm trạng tiếp tục đọc, ném cuốn sách lên trên bàn, hỏi: "Đệ tử Quỷ Y kia sao rồi?"

Độc Cô Tĩnh lắc đầu: "Ném danh thiếp của sư phụ, người ta vẫn là không chịu gặp. Đệ tử hoài nghi có phải là có tật giật mình, có thật là đệ tử Quỷ Y vẫn còn phải chờ bàn bạc."

Ngọc Thương: "Dám ngang nhiên để lộ thân phận đệ tử Quỷ Y, có lẽ không thể giả được, trừ phi là chán sống rồi còn tạm được. Cho dù là giả, có lẽ cũng là có quan hệ không cạn với Quỷ Y, còn ném thiếp, sau ba lần, nếu còn không gặp, ta lại đến nhà thăm hỏi thử."

"Vâng." Độc Cô Tĩnh gật đầu đáp lại, lại có chút nghi ngờ: "Y nếu đã ra vẻ ta đây không gặp, sư phụ vì sao tự tổn hại thể diện nhất định phải gặp cho bằng được?"

Ngọc Thương liếc gã một cái: "Khổ Thần đan! Ta trái lại phải xem xem vị này đến qua cầu ngắm phong cảnh thêm sự từng trải, hay là muốn đi vào trong vòng sóng gió, giang hồ nước sâu, hi vọng vị đệ tử Quỷ Y này tự thu xếp cho ổn thoả."

Nét mặt Độc Cô Tĩnh nghiêm nghị, hiểu ra, trong Hiểu Nguyệt các có không ít người chịu sự khống chế của Khổ Thần đan, Khổ Thần đan cũng không có thuốc giải triệt để tận gốc thật sự, Quỷ Y có thể hoá giải Khổ Thần đa hay không bên đây còn không biết được, nhưng mà ngay cả độc của Hồng Hài Nhi cũng có thể giải được, không thể không khiến người lo lắng, nếu như độc có thể hoá giải Khổ Thần đan, vậy thì vấn đề lớn rồi.

Trước đây không lo lắng, là bởi vì Quỷ Y khó tìm, Quỷ Y cũng sẽ không dễ dàng ra tay cứu chữa, đều biết Quỷ Y không dễ tiếp xúc, nhưng bây giờ đệ tử của Quỷ Y ngang nhiên lộ diện, nếu như một khi có thể hoá giải, người lại sắp xếp ở ngoài sáng dễ thấy như vậy, người chịu sự khống chế âm thầm của Hiểu Nguyệt các bên này nhất định đi đến cầu cứu, ảnh hưởng đối với Hiểu Nguyệt các quá lớn rồi.

Sư phụ đây là muốn đi dò xét một chút, xem đệ tử Quỷ Y này có tuỳ tiện ra tay chữa trị hay không, có thể hoá giải hay không.

Cũng chuẩn bị tốt ứng đối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.