“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Lê Vô Hoa xem lời nói của đại phu như thánh chỉ, liên tục ngăn bà không nói nữa, bắt đầu thi pháp luyện hóa dược hiệu.
Sau khi dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, Hải Như Nguyệt khổ sở, đau đớn nói: “Vô Hoa, ta khó chịu quá.”
“Tiên sinh, bà ấy thế nào rồi?” Lê Vô Hoa quay sang hỏi người đàn ông.
Người đàn ông đáp: “Có thể lấy chăn mền ra được rồi.”
Chăn mềm ẩm ướt, nóng hừng hực lập tức được lấy sang một bên, người đàn ông lại nói: “Mau c ởi quần áo của bà ấy ra luôn, c ởi sạch.”
“Cái này...” Lê Vô Hoa trợn tròn mắt.
Người đàn ông không thèm quan tâm, quay người đặt giỏ trúc sang một bên, lấy ra một đống chai chai lọ lọ, rồi mở một tấm da, bên trong có đủ loại ngân châm to nhỏ, hình dáng khác nhau. Y đổ toàn bộ vào trong nồi nhỏ bằng bạc, đổ nước sạch vào, sau đó đến một loại thuốc bột không biết tên, bắt đầu ngâm ngân chân.
Lê Vô Hoa cắn răng, đuổi hết đàn ông ra ngoài, đổi thành mấy nha hoàn, bảo người canh giữ bên ngoài nhà bếp, phòng ngừa có người tiến vào.
Cuối cùng, Hải Như Nguyệt đang yếu ớt cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng không có sức phản kháng. Bị lột s@ch không còn một mảnh trước mặt một người đàn ông xa lạ, có thể không ngượng sao? Bà chỉ có thể nhắm mắt lại.
Cũng may sự đau đớn trong bụng khiến cho bà không còn suy nghĩ quá nhiều.
Nha hoàn hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565257/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.