Hải Vô Cực đáp: “Không có gì ạ!”
“Vậy thì tốt!” Thương Ấu Lan gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, trong giọng nói lộ vẻ uy nghi khó có thể che giấu: “Ai gia muốn nói chuyện riêng với Hoàng đế, chư vị lui ra trước.”
Vào lúc này, mát mặt vì con hoàn toàn là điều không thể nghi ngờ.
Hải Vô Cực khoát tay với mọi người, biểu hiện rất hiếu thuận.
“Vâng!” Quần thần khom người lĩnh mệnh, cùng nhau lui ra.
Một lão thái giám lưng còng, mái tóc hoa râm, hai mắt đục ngầu, già đến nỗi ngay cả bước đi cũng không được lưu loát cũng lui ra ngoài.
Người này chính là Tổng quản đại nội Gia Cát Trì.
Thương Ấu Lan gọi: “Lão Gia Cát, ngươi không cần đi. Ta đang có việc cần ngươi phân xử.”
Gia Cát Trì dừng bước, ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hải Vô Cực.
Hải Vô Cực cười nói: “Mẫu hậu, có cái gì mà phân xử hay không phân xử. Ai đã chọc người tức giận à?”
Thương Ấu Lan đột nhiên giận dữ: “Con còn muốn giấu ta đến khi nào?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Hải Vô Cực ý thức được việc không ổn, làm ra vẻ kinh ngạc: “Tại sao mẫu hậu lại nói như vậy?”
Thương Ấu Lan cả giận: “Ta hỏi con, việc Như Nguyệt trúng độc có phải con làm hay không?”
Sắc mặt Hải Vô Cực trầm xuống, trong lòng không khỏi tức giận. Ông ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565254/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.