Tư Đồ Diệu ra khỏi phòng, gọi Lê Vô Hoa đi ra, quát mắng:
“Đồ khốn kiếp, không đề phòng được kỹ xảo của bọn cướp thì để ngươi trấn thủ nơi này làm ăn được gì?”
Lê Vô Hoa á khẩu, không muốn giải thích, thê nhi bị liên lụy, ngàn sai vạn lỗi đều là của ông.
Tư Đồ Diệu chỉ vào mũi Lê Vô Hoa mắng:
“Toàn làm chuyện hoang đường, sai rồi lại sai nữa, nếu việc này không dàn xếp được thì ngươi lấy cái chết tạ tội đi!”
Lê Vô Hoa buồn bã cúi đồ.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng:
“Tư Đồ chưởng môn, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của ai, ngài cũng đã xem bệnh trạng rồi, có nắm chắc trị được không?”
Mặt Tư Đồ Diệu lạnh băng không lên tiếng.
Ngưu Hữu Đạo biết hy vọng không lớn.
Qua một lúc Tư Đồ Diệu mở miệng nói:
“Không lạc quan.”
Ngưu Hữu Đạo đề nghị:
”Đồn rằng trên đời không có bệnh gì Quỷ Y không trị được, không có độc nào không giải được, tìm Quỷ Y xem.”
Tư Đồ Diệu xòe hai tay:
“Lão đệ, nếu ta biết Quỷ Y ở đâu, biết làm sao tìm được Quỷ Y thì cần sốt ruột đứng đây sao? Ngươi nói nhẹ nhàng nhưng hành tung của lão yêu quái kia luôn như trong sương mù, chúng ta biết đi đâu tìm? Ngươi có thể tìm đến sao?"
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Đúng là ta không biết đi đâu tìm nhưng dù sao phải nghĩ cách tìm thử chứ.”
Lê Vô Hoa vụt ngẩng đầu hỏi:
“Lão đệ đã liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565249/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.