Thì ra là xúc cảnh sinh tình, Lê Vô Hoa tỏ vẻ hiểu, khẽ thở dài:
“Không lẽ muốn dùng tình cảm động lòng người, dùng những thứ này dụ dỗ nàng trở lại kinh thành?"
Mắt Hải Như Nguyệt ướt lệ lắc đầu, biểu tình không chịu nổi:
“Ta đã không phải tiểu anh đầu ngày xưa, hoàng huynh cũng không phải thiếu niên năm đó, mẫu hậu không quản được hắn, không quản nổi ta, còn về được sao? Không trở về được!”
Hiểu rõ đạo đó thì tốt!
Lê Vô Hoa vuốt lưng Hải Như Nguyệt an ủi:
“Đã là ký ức lúc nhỏ vậy nàng giữ lại bên người đi.”
Cái hộp vào tay Hải Như Nguyệt, bà ngồi ôm hộp lấy ra từng món đặt trên bàn.
Mỗi món đồ là ký ức của bà, ngắm một món lại lau nước mắt một lần.
Bên trong có kiệt tác lần đầu tiên của Hải Như Nguyệt, còn có tranh lần đầu tiên bà vẽ, tờ giấy đã úa vàng gấp ngay ngắn đặt trong hộp. Nhìn hình vẽ xấu xí làm Hải Như Nguyệt nín khóc bật cười, bây giờ nhìn lại khó thể tưởng tượng đây là thứ mình vẽ, nhưng nhìn thoáng qua là nhận ra ngay tác phẩm của mình.
Lê Vô Hoa đứng ở cửa quay đầu nhìn Hải Như Nguyệt, sau đó cất bước đi.
Hôm sau thân thể Hải Như Nguyệt khác lạ, bắt đầu phát sốt, thỉnh thoảng ho khan.
Không biết có phải vì Hải Như Nguyệt nhìn thấy đồ lúc nhỏ nên xúc cảnh thương tình không, Lê Vô Hoa mặc kệ, lập tức cầm hộp và đồ bên trong đi cách ly với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565247/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.