Hạ Lệnh Phái thường xuyên bị trông giữ ru rú trong nhà, hiểu biết bên ngoài đa số từ sách vở, khó tránh khỏi dính tật người đọc sách. Một bài thơ hay có thể khiến Hạ Lệnh Phái đập bàn khen hay, sôi trào máu nóng. Từ đẹp có thể làm Hạ Lệnh Phái buồn phiền thiên cổ, trở mình than thở suốt đêm.
Mấy chục bài thơ được Hạ Lệnh Phái tôn như thánh điển đọc đi đọc lại.
Ngưu Hữu Đạo cố ý làm vậy, giờ hắn không rảnh dạy Hạ Lệnh Phái nên khiến gã lặp đi lặp lại hiểu biết, chờ hiểu thấu đọc vanh vách số thơ từ này rồi tính tiếp cái khác.
Dù sao đống thơ đó là Ngưu Hữu Đạo tùy ý ném cho Hạ Lệnh Phái.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng khẽ ừ, lạnh lùng hỏi:
“Không lo học mà chạy lung tung cái gì?”
Trông bộ dáng rất giống làm thầy dạy người.
Hạ Lệnh Phái á khẩu, lúng túng nói:
“Học sinh đi ngay.”
Hạ Lệnh Phái cung tay lùi mấy bước mới xoay người rời đi.
Quản Phương Nghi nhìn theo, phì cười:
“Đúng là mọt sách, thật không hiểu Ngọc Thương nâng họ như bảo bối làm gì.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng Hạ Lệnh Phái đi xa:
"Mọt sách có gì không tốt? Ít ra có thể sống trong thế giới của mình."
Viên Cương bước nhanh lại gần đưa lên một phong mật thư:
“Đạo gia!”
Quản Phương Nghi không kiềm được nhìn đôi tay Viên Cương, ánh mắt như đang xem thứ quái dị, đã bao nhiêu lần bà lộ ra ánh mắt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565228/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.