“Vì sao Vệ tướng lại muốn giải vây cho ta?” Thiệu Bình Ba hỏi.
Khang Hoà mừng rỡ, xem ra Tướng công đoán không sai, liền nói ngay: “Có thể nói, Tướng công cực kỳ thưởng thức công tử. Nơi Bắc Châu chật hẹp nhỏ bé không đủ để công tử thi triển tài hoa, Tướng công nguyện ý cấp cho công tử một nơi càng rộng hơn để thi triển tài hoa. Néu Công tử đồng ý, Tướng công chính miệng hứa hẹn tất sẽ đối đãi như quốc sĩ!”
“A. Vậy Tướng công tính giải vây thế nào? Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo có thể nghe lời Tướng công sao? Hay là, Vệ tướng muốn giết hắn giúp ta?”
“Chuyện này không cần công tử quan tâm, tướng công tự sẽ có biện pháp giải nỗi lo về sau giúp công tử.”
Thiệu Bình Ba châm chước một lát, chầm chậm gật đầu: “Được! Chỉ cần Vệ tướng có thể giải quyết nỗi lo về sau của ta, ta nguyện ra sức trâu ngựa vì Vệ tướng!”
Khang Hoà mừng thầm, không ngờ đối phương lại đồng ý dễ như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng báo: “Anh Vương phi đến!”
Thiệu Bình Ba nghe vậy bèn đứng dậy, Khang Hoà cũng đứng dậy, bước lên hai bước, dặn dò: “Việc này không thể để lộ ra ngoài, tránh có người làm khó dễ. Ta sẽ an bài cho công tử, công tử chờ tin tức của ta. Vương phi tới gặp huynh trưởng, ta sẽ không quấy rầy. Cáo từ trước!”
“Xin chờ tin lành của Khang đại nhân.” Thiệu Bình Ba chắp tay đưa tiễn.
Xe ngựa dừng ngoài cửa viện, tiếng ngọc bội đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565207/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.