Một câu đã khiến Hoàng Liệt không thể nói gì. Đạo lý rất đơn giản. Lúc trước Đại Thiện sơn đã không thể khống chế được nơi này, bọn họ vừa đến lập tức sẽ xúc động đến báo động của Thiệu Bình Ba, vẫn sẽ khiến Thiệu Bình Ba trốn đi. Vấn đề mấu chốt không ở việc dùng kim sí đưa tin có tới trước được hay không, mà ở chỗ Đại Thiện sơn quá tự đại, cho rằng Thiệu Bình Ba có quá nhiều sơ hở để lợi dụng.
Tuy nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ ngăn cản người ta từ chối trách nhiệm, bản thân thực ra vẫn đang tự trách. Đợi hắn đến tự ra tay, tự mình tọa trấn, chỉ e Thiệu Bình Ba không hẳn đã có thể thuận lợi trốn thoát. Vì khi đối mặt với Thiệu Bình Ba, hắn càng thận trọng, cảnh giác hơn Đại Thiện sơn.
Từ sau nhà có người đi ra. Mấy đệ tử của Đại Thiện sơn đi ra trong sự "Hộ tống", cùng với Thiệu Đăng Vân.
"Chưởng môn Hoàng đã đến rồi."
Thiệu Đăng Vân đi tới trước mặt Hoàng Liệt hành lễ chào, buông tiếng thở dài:
"Đến vì nghiệt tử sao? Đều do ta không biết dạy con, thực sự có tội."
Hoàng Liệt lạnh lùng nhìn ông ta, biết người này không chịu phối hợp vây bắt, lòng quả thực giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói:
"Dù sao cũng qua rồi, không quan hệ tới Thiệu huynh."
Nghe được vị hán tử uy vũ, tóc hoa râm này là ai, là lần đầu gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo chợt đánh giá một lượt, phát hiện không giống Thiệu Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565198/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.