Ngưu Hữu Đạo vẫn cười nói:
“Nhưng cũng không tiêu nhiều vậy đi?”
Quản Phương Nghi kiên quyết không đồng ý:
“Ngươi cũng nói là cho ta, đã cho ta làm gì có đạo lý lấy về? Vào tay lão nương là của lão nương, không có tiền!"
“Nhìn xem, bà cần gì như thần giữ của, ta đã nói là mượn, ta mượn rồi chờ lúc sau sẽ trả lại.”
“Không mượn!”
"Trả lại gấp đôi."
“Nói nghe hay hơn hát, chưa biết khi nào trả lại được, còn không biết ngượng nói gì mà gấp đôi, cứ vẽ bánh nướng cho lão nương!”
“Thật sự không đưa?”
“Không là không!”
“Nếu bà không đưa thì ta tìm Vạn Thú môn lấy.”
Quản Phương Nghi buồn cười phẩy tay:
“Ha ha! Đi đi, có thể tìm Vạn Thú môn đòi thì kiếm ta làm chi? Đi, đi mau, tốt nhất là đòi về nhiều chút.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói:
“Quên nói cho bà biết, sau khi Văn Tâm Chiếu tát bà hai cái Cừu Sơn tìm đến ta, vì làm sự việc chìm xuống nên đưa ta một trăm vạn kim tệ. Nhưng sao ta có thể không cốt khí nhận lấy? Một chốc hồ đồ đã từ chối, thôi ta tìm Cừu Sơn đòi lại.”
Nói rồi Ngưu Hữu Đạo rút kiếm định đi.
Quản Phương Nghi không cười nổi, mặt biến sắc quát:
“Đứng lại!"
Ngưu Hữu Đạo còn chưa nhấc chân, hắn chống kiếm trước mặt, hỏi:
“Có gì chỉ giáo?”
Quản Phương Nghi cắn răng:
“Cừu Sơn thật sự lấy một trăm vạn kim tệ dàn xếp Văn Tâm Chiếu đánh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565183/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.