Triều Thắng Hoài ngọt nhạt khuyên hủ:
"Ngươi yên tâm, đây không phải độc dược, ngươi làm theo lời ta nói tuyệt đối sẽ không độc chết thứ gì.
Cao Lam luôn miệng từ chối:
“Không được, sư huynh, tuyệt đối không được, ta quyết không thể làm việc này!”
Triều Thắng Hoài nổi giận:
“Ngươi giưỡn mặt với ta phải không?”
Hai người chia tay, Cao Lam thỉnh thoảng sờ bình sứ nhỏ giống bên hông, lòng đầy hoảng sợ.
Ánh trăng bạc chiếu xuống đất mênh mông.
Trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng, nhắm mắt lạnh lùng, ngón giữa luôn nhẹ gõ chuôi kiếm.
Một con kim sí trốn vào đình viện, không lâu sau từ bóng ma bước ra dưới trăng, lại gần Ngưu Hữu Đạo:
“Đạo gia, đã xác nhận nhiều lần, người bên Ngũ Lương sơn chuẩn bị sẵn sàng ở địa điểm định sẵn, chỉ chờ bên mình.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Vậy đợi đi, thành hay bại là ở tối nay.”
Viên Cương hỏi:
“Tên đó có được không vậy? Chuyện này chỉ có một cơ hội, trợt tay thì về sau không có cơ hội khác nữa, còn vời đến rắc rối về sau, hơi mạo hiểm.”
Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh, không mở mắt ra bình tĩnh nói:
"Mạo hiểm? Giang hồ cưỡi ngựa, gió hay mưa khi nên ra tay thì ra tay, đơn giản là thêm mấy ngôi mộ hoang trong núi xanh, chưa đến cuối cùng không biết chôn ai. Chờ đi.”
Viên Cương ngẩng đầu nhìn trăng.
...
Trăng treo trên cao, vách núi đá trụi lủi không cọng cỏ, trên vách núi đào nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565179/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.