Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo lấy làm lạ hỏi:

“Lấy đâu ra niềm tin?”

Quản Phương Nghi đặt một quân cờ xuống:

"Bởi vì ngươi! Vì có ngươi nên ta có tin tưởng, cho nên ngươi không thể xảy ra chuyện, ít nhất không thể vì chút chuyện nhỏ làm ngươi ngã tại đây, ta còn trông chờ vào ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo cười tự giễu:

“Đó là Thiên Hành tông, lý tưởng của bà hơi xa và lớn, làm ta thấy áp lực rất lớn.”

Hai người cười giỡn một lúc chợt Ngưu Hữu Đạo tình huống nghiêm túc nhắc nhở một câu:

“Theo ta thấy năm xưa vứt bỏ bà rất có thể bị chịu áp lực, có lẽ vì bảo vệ bà, trong lòng vẫn có bà.”

Quản Phương Nghi lặng im một lúc rồi nói:

“Ta đã sớm có suy đoán, đợi hắn nhiều năm hy vọng có ngày hắn trở về cho ta một lời giải thích. Sự thực chứng minh mấy năm nay hướng cố gắng của hắn không có ta, hắn đã làm ra lựa chọn của mình, vậy nên tất cả đều trôi qua.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu nói:

“Đã hiểu, bà nghĩ thoáng được thì tốt.”

Quản Phương Nghi nói:

“Đã nếm trải hồng trần, bán tiếng cười cho người, còn cái gì đáng để lẩn quẩn trong lòng? Còn ngươi dường như chưa từng đụng vào tình cảm nam nữ, chính chắn đáng sợ. Lẽ ra tuổi của ngươi là lúc hướng đến tình yêu nam nữ, với điều kiện của ngươi cũng không thiếu mỹ sắc, nên ta không nghĩ ra.”

“Ài, tình cảm bị thương người, có vết xe đổ của bà rồi ta không muốn dây vào rắc rối.”

“Bớt lôi chuyện của ta ra đi, chắc không phải ngươi bị bệnh đi?”

“Bà mới bị bệnh!”

Đang nói chuyện thì Viên Cương trở về, khom người thì thầm vào tai Ngưu Hữu Đạo:

“Đạo gia, treo cờ.”

Ngưu Hữu Đạo nắm quân cờ ném lên bàn chịu thua:

“Không được."

Hắn đứng dậy rời đi.

Quản Phương Nghi phi một tiếng:

“Suốt ngày lén lén lút lút, người xấu!"

Ngưu Hữu Đạo bồi hồi ở khe núi. Triều Thắng Hoài lại hẹn gặp mặt, mắng Ngưu Hữu Đạo một trận, nói suýt hố y, hỏi tại sao không nói trước cho biết, hại y suýt lộ dấu vết.

Ngưu Hữu Đạo qua loa ứng đối.

“Chỗ ta đã chuẩn bị xong, sắp hành động, ngươi chuẩn bị tiếp ứng đi.”

Đây mới là mục đích chính Triều Thắng Hoài tìm Ngưu Hữu Đạo, chuyện lần này thúc giục y quyết định nhanh chóng ra tay, hy vọng sớm tiễn Ngưu Hữu Đạo đi. Nếu cứ xảy ra chuyện như vậy thì trái tim của Triều Thắng Hoài không chịu nổi giật mình, cả ngày treo tim treo gan, lúc thì bừng tỉnh khỏi ác mộng, thật là sống một ngày bằng một năm.

"Đại khái khi nào?"

“Khoảng hai ngày này, giờ chưa thể xác định thời gian cụ thể, đợi tình huống có lợi mới được, tùy thời sẽ hành động.”

“Được rồi, bên ta cũng sẽ sẵn sàng, trước khi hành động báo một tiếng là được, ta sẽ xếp người tùy thời tiếp ứng."

“Cứ vậy đi. Ta cảnh cáo ngươi, ngay lúc then chốt đừng có gây sự nữa, làm hỏng việc thì không trách ta được!”

Phía sau thùy la có tiếng vang, Triều Thắng Hoài bỏ lại cảnh cáo rồi biến mất.

Ngưu Hữu Đạo ở lại thêm một lúc sau đó bình tĩnh trở về, chạm mặt với Viên Cương chờ ở ven núi. Ngưu Hữu Đạo bảo y thông báo cho đệ tử gần khu vực ngũ Lương sơn sẵn sàng tiếp ứng, tạm thời thời gian cho biết là tiếp ứng cái gì, trước đó không dám tiết lộ tin tức dễ dàng.

Viên Cương rất là lo lắng, không thể không nhắc nhở:

“Đạo gia, việc này không nhỏ, lỡ bị lộ thì rắc rối to, ngươi thật sự yên tâm để tên kia làm việc này?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Chuyện đó chỉ có người ở trong Vạn Thú môn, quen thuộc bên trong mới có cơ hội xuống tay. Ngươi yên tâm, việc này nhìn như nguy hiểm nhưng thật ra không quá nguy hiểm, chỉ cần can đảm cẩn trọng thì không có vấn đề lớn.”

“Trong quá trình hành động chuẩn bị dược sẽ không có vấn đề, chuyển vận xác chết nếu bị bắt có thể nói là đi đốt. Đưa đồ ra lỡ bi phát hiện thì nói là khống chế phi cầm bay hai vòng, không ai có thể nói Triều Thắng Hoài đang trộm đồ. Miễn không bị bắt khi đang giao hàng, các giai đoạn khác có xảy ra vấn đề Triều Thắng Hoài đánh chết cũng không nói là lén trộm ra đưa cho ngươi. Nếu không kéo ra một chuỗi vấn đề thì không ai bảo vệ Triều Thắng Hoài được, hắn sẽ biết tìm lý do khác chối đẩy.”

“Phân đoạn khác xảy ra vấn đề thì có Triều Kính, không ai có thể chụp mũ tội danh lên đầu Triều Thắng Hoài được. Ta đã nói rõ đạo lý cho tên kia, trong lòng hắn đã có nắm chắc, sẽ cẩn thận ứng đối. Lùi một vạn bước, dù xảy ra chuyện miễn chúng ta chết không thừa nhận là xong.”

Viên Cương lo lắng nói:

“Chuyện đó mà có trục trặc gì dù cắn chết không thừa nhận cũng vô dụng.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Lòng trung thành của Bắc châu! Có miếng mồi này miễn tội danh không gắn lên đàu chúng ta thật thì ta có cách làm các phái lớn Tiêu Dao cung đứng ra tạo áp lực với Vạn Thú môn, bênh vực chúng ta. Triều Kính vì cầu tự bảo vệ mình sẽ là thế cục có lợi cho chúng ta. Đương nhiên ta không hy vọng đi đến bước đường đó, nhiều rắc rối, cách đó để dành khi không còn cách nào nữa. Đã hành động thì phải lấy đồ vào tay mới là thượng sách, đây là món tài nguyên không nhỏ.”

Viên Cương nhẹ gật đầu, nếu Đạo gia đã dự bị hậu chiêu đầy đủ thì y yên lòng nhiều.

Hai người bỗng cùng ngoái đầu lại, một con kim sí từ trên trời giáng xuống đình viện.

Viên Cương bước vào ngay. Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm gậy từ từ đi vào, ngồi xuống trước bàn cờ trong đình, dọn dẹp ván cờ, thỉnh thoảng nhìn bốn phía.

Thiếu ngân Nhi dường như yên tĩnh nhiều, yêu vương này cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật dễ ứng đối.

Chốc lát sau Viên Cương trở lại, tay cầm mật thư, nói:

“Là bên Bắc châu.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi một tay vịn kiếm một tay cầm lấy mật thư, đọc xong chướng chân mày.

Là Trần Quy Thạc gửi đến báo cho biết tình huống bên Bắc châu, kèm nội dung ba phong thư gửi Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn. Trần Quy Thạc viết rõ ba phong thư trừ xưng hô khác nhau ra nội dung giống y như đúc.

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, tay giật nhẹ, mật thư tự đốt cháy thành tro:

“Xem ra Đại Thiền sơn khống chế Thiệu Bình Ba rất nghiêm ngặt, trong tay không có tu sĩ khác để dùng, đi giao chuyện cơ mật như thế cho Trần Quy Thạc, Tống Thư.”

Viên Cương đã đọc thư nhưng bên trong không nói đến Tống Thư đưa tin, do dự hỏi:

“Tống Thư?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Mấy năm nay ta luôn chú ý hắn. Thiệu Bình Ba tự cho mình rất cao, sẽ không dễ bị người kiềm chế, hắn có khát vọng muốn thi triển, cho nên bắc chống nước Hàn, nam kháng nước Yến, ở giữa cân bằng, buông tay chăm lo cho Bắc châu để chuẩn bị tích góp thực lực nam chinh bắc chiến. Không đến bất đắc dĩ Thiệu Bình Ba sẽ không hoàn toàn nghiêng hướng nước Yến, vì hắn rất rõ ràng có vết xe đổ phản loạn, quy Yến hay Hàn thì nước nào cũng sẽ ra tay tăng mạnh khống chế hắn, thậm chí cuối cùng xóa bỏ sức ảnh hưởng của hắn, Thiệu Bình Ba không muốn thấy điều đó. Quy thuận đàm phán? Ta đoán Thiệu Bình Ba đang cố cứng đầu chống cự kéo dài thời gian, muốn ổn định hai nước Yến, Hàn. Chỉ cần bên ngoài không loạn là hắn sẽ ổn định Đại Thiền sơn, Thiệu Tam Tỉnh không cho Trần Quy Thạc và Tống Thư chạm mặt... nếu ta không đoán sai Tống Thư đã cầm thư đi nước Hàn.”

Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt, một tay loay hoay một con cờ trên bàn cờ tính thời gian thư tới lui.

Viên Cương không quấy rầy Ngưu Hữu Đạo, đi theo hắn nhiều năm nên rất rành, biết lúc này hắn đang tính toán vấn đề gì.

Qua một lúc Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở hai mắt ra:

“Thời gian chắc hoàn toàn kịp.”

Viên Cương khó hiểu chờ Ngưu Hữu Đạo vạch rõ ra.

Ngưu Hữu Đạo nhếch mép châm chọc:

“Ta biết Thiệu Bình Ba không phải loại người dễ chịu thua, chịu áp lực sẽ có phản ứng lại. Nếu Thiệu Bình Ba ở yên không nhúc nhích thì ta không làm gì được hắn, chịu nhúc nhích là tốt rồi, ta chờ đã lâu.”

Viên Cương hỏi:

“Còn đưa thư không? Bên Trần Quy Thạc đang chờ trả lời của Đạo gia.”

“Đưa!” Ngưu Hữu Đạo đặt hai quân trắng, một quân đen lên bàn cờ: “Kêu Trần Quy Thạc tiếp tục đưa thư đi ba phái Tiêu Dao cung, làm theo ý Bắc châu. Bên nước Hàn thì sai người cướp thư của Tống Thư.”

Viên Cương hỏi:

"Ngoài tầm tay với thì cướp thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.