Ngưu Hữu Đạo lấy làm lạ hỏi:
“Lấy đâu ra niềm tin?”
Quản Phương Nghi đặt một quân cờ xuống:
"Bởi vì ngươi! Vì có ngươi nên ta có tin tưởng, cho nên ngươi không thể xảy ra chuyện, ít nhất không thể vì chút chuyện nhỏ làm ngươi ngã tại đây, ta còn trông chờ vào ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo cười tự giễu:
“Đó là Thiên Hành tông, lý tưởng của bà hơi xa và lớn, làm ta thấy áp lực rất lớn.”
Hai người cười giỡn một lúc chợt Ngưu Hữu Đạo tình huống nghiêm túc nhắc nhở một câu:
“Theo ta thấy năm xưa vứt bỏ bà rất có thể bị chịu áp lực, có lẽ vì bảo vệ bà, trong lòng vẫn có bà.”
Quản Phương Nghi lặng im một lúc rồi nói:
“Ta đã sớm có suy đoán, đợi hắn nhiều năm hy vọng có ngày hắn trở về cho ta một lời giải thích. Sự thực chứng minh mấy năm nay hướng cố gắng của hắn không có ta, hắn đã làm ra lựa chọn của mình, vậy nên tất cả đều trôi qua.”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu nói:
“Đã hiểu, bà nghĩ thoáng được thì tốt.”
Quản Phương Nghi nói:
“Đã nếm trải hồng trần, bán tiếng cười cho người, còn cái gì đáng để lẩn quẩn trong lòng? Còn ngươi dường như chưa từng đụng vào tình cảm nam nữ, chính chắn đáng sợ. Lẽ ra tuổi của ngươi là lúc hướng đến tình yêu nam nữ, với điều kiện của ngươi cũng không thiếu mỹ sắc, nên ta không nghĩ ra.”
“Ài, tình cảm bị thương người, có vết xe đổ của bà rồi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565174/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.