Mà tự cao đối với Thiên Ngọc môn là cần thiết, cần phải cảnh cáo Thiên Ngọc môn, miễn cho Thiên Ngọc môn còn tưởng chiếm được Nam Châu sẽ trở nên không tầm thường...
"Không gặp sao?"
Trong đình nghỉ chân, Cừu Sơn nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà quay đầu lại, Long Hưu có ý gì đây? Muốn gặp Ngưu Hữu Đạo nhưng lại không gặp Trần Đình Tú, chẳng lẽ Thiên Ngọc môn yếu hơn Ngưu Hữu Đạo hay sao?
Đệ tử kia đáp: "Đúng vậy, không gặp."
Cừu Sơn: "Có nói vì sao không gặp hay sao?"
Đệ tử: "Đệ tử cũng đã hỏi, thế nhưng đối phương nói rằng không có lý do, không gặp chính là không gặp. Thái độ của đồ đệ Long Hưu rất ngạo mạn, còn bảo rằng đệ tử không được nói nhiều. Đệ tử cũng không hỏi nhiều nữa rồi trở về." Hắn ta chỉ trích đồ đệ của Long Hưu, có vẻ như muốn tố cáo.
"Kỳ lạ..." Cừu Sơn nói thầm, rồi nói với người đệ tử kia: "Như vậy, ngươi cứ ở đây đợi, tạm thời đừng nói cho Ngưu Hữu Đạo biết được."
"Rõ!" Đệ tử kia đồng ý.
Cừu Sơn chợt lóe lên, lướt nhanh tới một nơi khác trong núi...
Người của Thiên Ngọc môn được đối xử giống với nhóm người Ngưu Hữu Đạo, cũng chỉ là một đình viện nhỏ.
Trần Đình Tú không ở trong viện mà đi đi lại lại trước cửa đình viện chờ đợi.
Cừu Sơn vừa rơi xuống trước cửa đình viện thì Trần Đình Vũ đã tươi cười đi tới, chắp tay: "Có việc gì cứ sai đệ tử làm là được, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565150/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.