Mấy người nhất loạt sững sờ. Đường Nghi nhìn hắn đăm đăm, lồ ng ngực phập phồng, hít sâu một hơi, hỏi: "Có thật là ta đi cùng chàng thì chàng có thể tận lực lo nghĩ cho Thượng Thanh Tông hay không? Nếu như vậy thì ta có thể bỏ Thượng Thanh Tông đi theo chàng, coi chàng là trung tâm, chàng nói thế nào sẽ là thế ấy, không một câu oán hận."
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: "Đường chưởng môn hiểu nhầm ý của ta rồi. Bất kể sau này Thượng Thanh Tông còn hay mất, trong trường hợp ta mặc kệ Thượng Thanh Tông, nếu như phải lựa chọn giữa ta và Thượng Thanh Tông thì nàng sẽ chọn Thượng Thanh Tông hay là chọn ta?"
Ba vị trưởng lão cơ hồ cùng lúc nhíu mày. Đường Nghi hơi mím môi, hỏi: "Ý chàng là chàng chỉ phụ trách ta, mặc kệ Thượng Thanh Tông ư?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng cũng có thể hiểu như vậy."
Đường Nghi: "Đây là câu trả lời sau khi chàng đã cân nhắc ư?"
Mấy người của Thượng Thanh Tông đều cho rằng bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo. Hắn kéo Đường Nghi đi quả thực sẽ bớt việc, có thể tránh được không ít phiền phức, không cần phải gánh vác trách nhiệm nặng nề kia.
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng. Người muốn ở bên ta cả đời, ta hi vọng rằng người ấy có thể toàn tâm toàn ý bên cạnh ta, chứ không phải giống như năm ấy, nàng chỉ nghĩ cho Thượng Thanh Tông mà coi nhẹ sự sống chết của ta. Nếu nàng vẫn như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565144/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.