Hắn không nhân cơ hội xông lên liều mạng với Bạch Ngọc Lan, mà là thừa dịp tên khiến Bạch Ngọc Lan phải dừng lại đồng thời làm ra động tác đề phòng, sau đó tay còn lại đẩy ra một cái túm lấy Thương Triêu Tông phóng sang một bên, thân hình cao to lực lưỡng đột ngột đụng sụp nghiêng vách tường.
Một tiếng ầm vang lên, tường gạch đổ bay tán loạn.
Viên Cương trực tiếp dẫn theo Thương Triêu Tông đụng thủng tường thoát khỏi hiện trường, không quan tâm sự sống chết của những người còn lại nữa.
Trong lòng hắn hiểu rõ đối chiến với một Bành Ngọc Lan thực lực như tu sĩ kia, bản thân vốn chẳng phải đối thủ của đối phương.
Bản thân cũng có thể cậy mạnh cứng đối cứng một hồi, nhưng nếu thật sự phân cao thấp, tự hắn nhận thấy mười phần nằm trong tay người ta rồi.
Mà đây cũng chỉ trong tình huống bản thân có thể một mình cứng đối cứng, cố gắng còn có thể kiên trì được một chút, nhưng hiện giờ không phải thời điểm hắn dẫn người mạo hiểm xông vào vòng vây. Giao tranh phải trả cái giá lớn như vậy, cứu Thương Triêu Tông mới là mục đích lớn nhất, Thương Triêu Tông không thể xảy ra chuyện gì, nếu không tâm huyết của Đạo gia sẽ đổ sông đổ bể, những huynh đệ kia cũng sẽ hi sinh vô ích.
Chỉ khi Thương Triêu Tông còn sống, những người khác ở đây mới có cơ hội sống sót, Thương Triêu Tông chết đi, những người khác chỉ e cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi sự vây công của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565072/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.