Vẫn là trạch viện cũ, đám người Thương Triêu Tông lại bị đưa về trạch viện lúc trước giam lỏng họ.
Đêm nay nhiều người khó ngủ, nhóm Thương Triêu Tông càng như vậy, vắt có suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đêm trằn trọc, Thương Triêu Tông quanh quẩn trong đình viện dưới ánh trăng, quần áo thấm ướt.
Phượng Nhược Nam ra khỏi phòng, cầm áo choàng đi tới gần Thương Triêu Tông, giũ áo khoác lên vai y.
Thương Triêu Tông quay đầu giật áo choàng xuống hùng hổ ném trả vào ngực Phượng Nhược Nam: “Không dám làm phiền vương phi, không chịu nổi!”
Thương Thục Thanh bước nhanh lại gần lườm Thương Triêu Tông, giọng nói có chút trách móc: “Ca!”
Phượng Nhược Nam cắn răng, ôm áo choàng lầm lũi xoay người đi.
Lam Nhược Đình đứng dưới mái hiên thấy cảnh này không biết nên nói sao.
Thương Thục Thanh nhỏ giọng càu nhàu một câu: “Có liên quan gì đến tẩu tử đâu, tẩu tử cũng không còn cách nào.”
Thương Triêu Tông gắt gỏng: “Từ đầu tới đuôi nàng ta có nói giúp câu nào cho chúng ta không? Ta không yêu cầu nàng ấy giúp đỡ, chỉ đứng ra nói một câu cũng không được sao? Nàng ấy có xem ta là trượng phu của nàng không!? Có xem chúng ta là người một nhà không???”
Tuy Thương Thục Thanh biết ca ca giận dỗi mới nói vậy nhưng việc này khó nói rõ chỉ trong một, hai câu. Thương Thục Thanh không thèm lý luận với Thương Triêu Tông, nàng đi nhanh vào phòng Phượng Nhược Nam.
Thương Thục Thanh đẩy cửa vào thấy Phượng Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565056/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.