Nhiều người gật gù đồng ý: “Đúng vậy!”
Bành Hựu Tại nói: “Được rồi, cứ làm vậy đi! Lập tức sai người bên Kim châu hỏi thăm tình huống.”
Bành Hựu Tại hếch cừm với một trưởng lão.
Trưởng lão chắp tay lên tiếng.
Bành Hựu Tại nói: “Khoan trở lại, tạm thời nghỉ lấy sức trong trạm dịch, đợi rõ ràng tình huống rồi tính. Thông báo cho Phượng Lăng Ba khoan hành động thiếu suy nghĩ, giữ Mông Sơn Minh lại.”
Mọi người lặng im, hiểu ý Bành Hựu Tại. Nếu bên Kim châu thật sự uống nhầm thuốc thì bên mình không về được, phải trở lại gấp chỗ Phượng Lăng Ba tọa trấn, giúp đỡ ngăn chặn Vạn Động Thiên Phủ tấn công. Họ không thể bỏ mặc một mình Phượng Lăng Ba chống cự, lão cũng không chống nổi.
Tạm thời không đụng vào Mông Sơn Minh cũng đơn giản, nếu bên Kim châu đánh tới thật thì Thiên Ngọc môn còn cần nhờ vào năng lực siêu đẳng của lão soái đánh tán thế công của Kim châu, tự bảo vệ mình. Nếu đánh thua mất Nam châu, ba đại phái không bóp chết Thiên Ngọc môn mới lạ.
Lùi một bước, nếu có ngoại địch thì giờ không phải lúc gây nội chiến, mấy chục vạn người ngựa không hợp nhau thì đánh cái quái gì.
Thừa dịp bây giờ chưa đụng Mông Sơn Minh, còn chưa trở mặt hãy mau rút tay về, tránh cho khi cần dùng người ta thì lúng túng.
Sau khi xác định tình huống nếu không có việc gì lại xử Mông Sơn Minh cũng không muộn, không thiếu chút thời gian này.
Bạch Dao đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565054/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.