Trước khi Nam châu hoàn toàn ổn định, chưa hoàn toàn xáo tan dung hợp người ngựa của y thì không tiện đụng vào y. Nếu có thể ổn định được Thương Triêu Tông thì Bành Hựu Tại sẽ cố gắng làm, có thể không gây rắc rối gì mà giải quyết được vấn đề là lựa chọn tốt nhất.
Bành Hựu Tại dẫn theo mấy cao tầng đi vào trạm dịch nghỉ tạm, ông không cần loanh quanh nịnh nọt bên cạnh Thương Triêu Tông, nói một, hai câu dễ nghe là đủ.
Bành Hựu Tại không biết Mông Sơn Minh đã chặn đứng tin mình ở lại bên cạnh Phượng Lăng Ba không để nhóm Thương Triêu Tông biết, ông tưởng bọn họ biết rồi chứ không thì đánh chết cũng không nói.
Nhóm Thương Triêu Tông ngây ra, trong một chốc không rõ, chờ khi nghe hiểu lời của Bành Hựu Tại thì tái mặt.
Ngay từ đầu họ đã biết mình bị nguy hiểm mạng sống, biết Thiên Ngọc môn sẽ xuống tay với mình, họ cẩn thận không dám đâm thủng. Khi biết Mông Sơn Minh bị điều đi họ liền hiểu là bắt đầu xuống tay với ông.
Thương Triêu Tông muốn đuổi thay ngay hỏi rõ Bành Hựu Tại.
Lam Nhược Đình chộp cánh tay Thương Triêu Tông, y ngoái đầu, cơ mặt căng cứng giận dữ.
Mắt Lam Nhược Đình chất chứa căm hờn nhưng cố giữ bình tĩnh, nhẹ lắc đầu với Thương Triêu Tông ra hiệu không thể hỏi: “Vương gia, đừng lỗ mãng!”
Răng Thương Thục Thanh cắn chặt môi anh đào, biểu tình buồn bã, hốc mắt đỏ hoe.
Bạch Dao đi ra khỏi phòng thấy sắc mặt ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565052/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.