Ngưu Hữu Đạo thầm cảm khái, mới vài năm ngắn ngủi Thương Triêu Tông như chó nhà có tang hốt hoảng chạy trốn khỏi Yến Kinh giờ đã có thực lực buộc Thương Kiến Hùng buông mặt mũi.
Đương nhiên không phải Thương Kiến Hùng e ngại binh lực năm quận, thật tình là vì lo họa trong hoạn ngoài, không dám lấy lực lượng cả nước đại chiến. Nếu không vì điều này Thương Triêu Tông cũng không dám đánh trận, Thiên Ngọc môn bắt ngay điểm yếu này mới dám đánh.
Thương Kiến Hùng chịu buông mặt mũi là vì mất Nam châu thì bách tính Yến quốc sẽ nghĩ sao? Hoàng đế như Thương Kiến Hùng biết ăn nói thế nào? Người ta sẽ cho rằng Thương Kiến Hùng vô dụng không năng lực.
Chu Thanh nói tiếp:
- Bên Thiên Ngọc môn thi không cần lo, miễn Dong Bình quận vương tránh chiến, một khi chiến sự không tốt cho Thiên Ngọc môn cũng là giờ chết của Thiên Ngọc môn. Bệ hạ sẽ phát động ba đại phái xóa sổ Thiên Ngọc môn khỏi đất Yến quốc!
Ngưu Hữu Đạo tin điều này, Thiên Ngọc môn phát động chiến sự mà bị thua nghĩa là khó thể khống chế Nam châu, không có thực lực khống chế Nam châu thì mặc kệ Thiên Ngọc môn đã đàm phán gì với ba đại phái đều sẽ bị xóa sổ ngược lại. Ngươi không chơi nổi thì ai chịu chơi cùng?
- Bệ hạ sẽ không bạc đãi Dong Bình quận vương, quận vương thăng lên thân vương, Nam châu hạ năm quân đều xếp vào đất phong của vương gia.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong lắc đầu cười khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565039/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.