Viên Cương lên tiếng làm tiếng cầm ngừng bặt, Ngưu Hữu Đạo thôi đánh đàn.
Ngưu Hữu Đạo đứng lên đi tới bên bàn bày rượu và thức ăn, ngoắc tay:
- Còn chờ ta mời ngươi sao?
Viên Cương ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, cầm bình lên rót rượu cho hắn:
- Đạo gia, ta đã sai.
Tiếng xin lỗi này có hai nghĩa, một là vì không nên kéo đối phương xuống nước, hai là không nghe lời khuyên của hắn hại chết Tô Chiếu.
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Là ngươi quyết tâm muốn đứng về phía huynh muội Thương thị, ngươi không phải loại người bỏ dở nửa chừng. Chẳng qua ngươi dùng cách của mình cố gắng, ngươi sẽ không bỏ mặc tất cả tại đây, ta biết sớm muộn gì ngươi sẽ trở về. Tóm lại bình an trở lại là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.
Viên Cương nói:
- Là lỗi của ta, Đạo gia vốn nên nhàn vân dã hạc, lúc ở Nam Sơn Tự lẽ ra không nên kéo Đạo gia vào.
Ngưu Hữu Đạo phẩy ta:
- Ngươi nghĩ nhiều quá, ta chỉ muốn sống tự do nhưng trong loạn thế này cứ né tránh mãi thì không được, miễn ta còn dụmc vọng tu luyện thì không thể thoát khỏi. Muốn làm nhàn vân dã hạc phải có tư cách mới được, sớm muộn gì sẽ bị cuốn vào. Giờ nói những chuyện này không ý nghĩa gì, ta nghe nói Bạch Vân gian bên Tề quốc bị xét tiệm đóng cửa, Đậu Hủ quán cũng bị bao vây ngay hôm đó. Ta không liên lạc được ngươi, có phải xảy ra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565029/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.