“Qua sa mạc thì cứ qua sa mạc, để đám người của Đại Thiện Sơn vất vả một chút.”
Quán đậu hũ, trong rừng cây nhỏ ở nội viện, có treo dây thừng bình thường dùng để huấn luyện “đám tiểu nhị”.
Hô Diên Uy an vị trên một sợi dây thừng ở đó, đong đưa, cứ như ngồi trên xích đu.
Viên Cương đi vào, thấy dáng vẻ buồn bực không vui của hắn ta, tiến tới hỏi: “Gần đây ngươi cứ uể oải sao vậy.”
Hô Diên Uy than thở: “Mệt chết, làm việc ở Bát Kinh. Về sau sợ là càng không có cơ hội nào, chắc là không bao lâu nữa ta sẽ bị điều đi làm tùy quân của kiêu kỵ quân, không dễ gì trở lại kinh thành. Có điều đi cũng tốt, trong nhà có một con hổ cái, người ta là tu sĩ, ta đánh không lại người ta, cũng không có ai nói thay ta được lời nào, đúng là thiệt thòi, không thể nào yên bình qua ngày được, ta chẳng muốn ở lại kinh thành phồn hoa nữa, cứ coi như đi tị nạn.”
Viên Cương cầm lấy sợi dây thừng, kéo kéo, dường như đang thử độ bền, hỏi lại: “Bên ngoài đồn ầm lên, nói Anh Vương muốn tái giá, cưới con gái Thiệu Đăng Vân ở Bắc Châu nước Hàn, là thật à?”
“Ừ, thật.” Hô Diên Uy gật đầu, bông cười ha hả tự giễu: “Chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, còn đi quan tâm người khác nữa à?”
Ngoài quán đậu hũ, một chiếc xe ngựa đi tới, dừng lại ven đường, một cô gái chờ sẵn ở đó nhanh chóng chui vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565006/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.