Một bức thư này hiệu quả phi phàm, thực sự khiến oán khí trong lòng y tan thành mây khói, trong đầu cũng không còn dâng lên ý niệm trả thù. Đưa tay lên đèn đốt cháy lá thư này, nhìn mảnh giấy hóa thành tro tàn, cười khổ nói: “Hết thảy đều là quá khứ.”
Hắn thực sự buông xuống, nhưng sự việc hai nàng ngày ấy chịu nhục, quả thực nghĩ lại mà kinh, xấu hộ và giận dữ khó nhịn.
Hồng Phất cắn môi hỏi: “Tiên sinh, cứ như vậy mà buông tha cho Ngưu Hữu Đạo sao?”
Lệnh Hồ Thu hỏi lại: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngay cả cấp trên cũng không thể bắt hắn ở lại Tề Quốc, ngay cả cấp trên cũng không làm gì được hắn, bên cạnh hắn rất nhiều hộ vệ, chỉ dựa vào ba người chúng ta thì có thể làm gì? Chỉ sợ muốn đến gần hắn cũng không được, lại nói, ngay cả Yến cũng dám giết, còn nhớ Côn Lâm không? Một khi ép hắn, hắn không phải là loại người tốt bụng nương tay đâu.”
Hai nàng buồn bã, ngẫm lại đích thực là như vậy, muốn trả thù Ngưu Hữu Đạo đâu có dễ dàng như vậy, đến Hiểu Nguyệt các cũng không thể làm gì người ta, không muốn thừa nhận nhưng quả thực muốn động đến Ngưu Hữu Đạo thực là hão huyền.
Hồng Tụ: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Lệnh Hồ Thu yên lặng đã lâu, lúc này mới chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu, từ từ nói: "Coi như là giải thoát rồi, tự do rồi... Chúng ta ở ngân hàng tư nhân còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564998/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.