Đám người Thiên Ngọc môn nghe xong liền run lên, chỉ riêng phi cầm loại lớn đã năm con? Nên biết Thiên Ngọc môn ngay cả một con cũng không có, thế lực phía địch truy sát không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm chừng nào, cũng biết đám Ngưu Hữu Đạo có thể trở về khó khăn thế nào.
Đám Thương Triều Tông nghe xong cũng kinh ngạc nhìn Ngưu Hữu Đạo, không thể tưởng tượng được rốt cuộc họ đã trải qua mạo hiểm như thế nào.
Lôi Tông Khang đứng cạnh cáng cứu thương, chậm rãi đưa tay vén tấm vải che mặt, để lộ gương mặt an tường nhắm mắt của Hắc Mẫu Đơn.
Bàn tay vuốt ve gương mặt Hắc Mẫu Đơn, lạnh buốt!
“Đại tỷ!” Lôi Tông Khang một chân quỳ xuống, rơi nước mắt.
Ngô Tam Lượng chỉ nhìn một chút, ngửa mặt lên trời nhắm mắt, nước mắt trượt xuống.
Nhìn thấy gương mặt tối xám của Hắc Mẫu Đơn, nhớ đến nữ nhân đó đã cười thản nhiên với mình, không ngờ từ biệt lại thành vĩnh biệt, Thương Thục Thanh một tay bịt miệng, quay đầu sang một bên, nghẹn ngào khóc.
Đám Thương Triều Tông, Lam Như Đình đều ảm đạm, đều biết Hắc Mẫu Đơn là tâm phúc bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, không ngờ vì đại nghiệp của bọn họ mà hồn đoạn Tề quốc, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đám Thiết Mạc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Bành Hựu Tại cũng rủ mắt xuống, chưa nói gì tới đồng tình, có điều ông ta cũng biết nữ nhân này là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, tâm trạng của Ngưu Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564981/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.