Rất nhanh, người của các phái đã tập kết, tính cả lượng nhân mã lớn của Thương Triều Tông đã đi ra bờ biển ngay trong đêm.
Động tĩnh quy mô lớn như vậy, muốn giấu diếm cũng không được, cũng kinh động đến các thám tử các phương đang ẩn nấp ở quận Thanh Sơn lần lượt gửi tin đi trong đêm...
Con thuyền lắc lư trong sóng, mấy con kim sí từ quận Thanh Sơn tới lần lượt xé rách bầu trời đêm lao xuống, bên quận Thanh Sơn rốt cuộc đã có liên lạc được với bên này.
Dựa bên cạnh đèn, tay Ngưu Hữu Đạo cầm một bức mật tín xem qua, ném sang một bên hừ lạnh: “Thiên Ngọc môn này đúng là tặc tâm chưa chết!”
Quản Phương Nghi nhìn qua xong, tức giận: “Tình hình như thế nào? Về quận Thanh Sơn có được không? Ngươi đừng có lừa ta!”
Bên này người còn chưa tới, quận Thanh Sơn bên kia đã loạn lên, có thể không lo lắng được sao?
Ngưu Hữu Đạo hất cằm ra ngoài cửa sổ, chế nhạo nói: “Thật sự không muốn đi, ta không miễn cưỡng, giờ xuống thuyền vẫn còn kịp!”
Rầm! Quản Phương Nghi vỗ bàn một cái, trừng mắt nói: “Ngươi có ý gì, đi cái gì chứ? Hiểu Nguyệt các đã bị lão nương đắc tội rồi, giờ ngươi còn muốn đuổi lão nương đi, lợi dụng xong muốn qua cầu rút ván đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi dông dài cái gì, chỉ hỏi ngươi một câu, có đi theo ta hay không?”
Rầm! Quản Phương Nghi vỗ bàn: “Đợi lão nương xem tâm trạng hẵng nói!” Quay người uốn éo mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564978/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.