Chương trước
Chương sau
Tần Miên đáp: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, ta cũng không biết. Nếu có hành động gì, khi ngươi đến bên cạnh Các chủ, ngươi sẽ biết nhiều hơn ta, không cần hỏi ta đâu.”

Ngụy Trừ suy nghĩ lại.

“Hai vị Vương gia kia có gì nhắn nhủ hay không? Đừng để người tiếp nhận sau khó làm.”

“Cũng không có gì, một số việc quan trọng ta đã báo lên, còn một số chuyện nhà, người tiếp nhận biết hay không cũng không quan trọng.”. Truyện Khác

Dưới ánh trăng, trong thuyền, hai người ngồi đối diện nhau trò chuyện.

Trò chuyện một chút, Ngụy Trừ chợt cảm thấy cơ thể của mình hơi tê tê, lỗ mũi hình như có chất lỏng chảy ra. Ông ta đưa tay lên chùi, ngón tay dính đầy máu.

Ngụy Trừ giật mình, đột nhiên đứng lên, chỉ vào người đối diện: “Ngươi...” Cơ thể không ngừng lay động.

Soạt! Ông ta đụng lật cái ghế, lảo đảo chạy ra ngoài, cơ thể run lên, khó mà duy trì cân bằng.

Ông ta còn chưa chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, cơ thể đã cứng đờ. Ông nhìn xuống trái tim của một, một thanh kiếm xuyên qua trái tim, máu tươi chảy xuống.

“Vì sao?” Ngụy Trừ khổ sở hỏi.

Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Tần Miên lại ra tay hạ sát ông ta. Bởi vì ông ta biết rõ vị trí của ông ta quan trọng bao nhiêu. Chỉ cần ông ta cẩn thận chú ý, ai cũng không có khả năng động lên đầu ông ta. Theo lý, ông ta phải là đối tượng được bảo vệ cẩn thận mới đúng.

“Ngụy huynh, ngươi và ta tương giao nhiều năm, ta cũng không muốn làm như vậy. Có thể nói, ngươi quá quan trọng, quan trọng đến mức không cho phép xảy ra bất kỳ một sai lầm nào, một chút xíu cũng không được. Cho nên, ngươi không thể lộ diện ở thế giới này. Biện pháp ổn thỏa nhất chính là để ngươi hoàn toàn biến mất.” Tần Miên thấp giọng thì thầm vài câu sau lưng ông ta, sau đó rút thanh kiếm ra.

Ngụy Trừ ngã xuống đất, co quắp nhìn Tần Miên. Ông ta không rõ, thật sự nghĩ mãi mà không rõ.

Bởi vì ông ta không biết Lệnh Hồ Thu là người của Hiểu nguyệt các, cũng không biết ông ta giả chết là có liên quan đến Lệnh Hồ Thu. Dưới sự bức bách của Ngưu Hữu Đạo, cao tầng của Hiểu Nguyệt các đã có quyết định sai lầm. Bây giờ cần phải có người gánh chịu trách nhiệm, chỉ có thể đem mạng của ông ta ra mà vá lại lưới.

Nhưng Tần Miên từ trên cao nhìn xuống lại biết nhân quả trong đó. Ngưu Hữu Đạo rất có thể đã trốn khỏi nước Tề. Nếu đã không giế.t chết được Ngưu Hữu Đạo ở nước Tề, cũng chỉ có thể gi.ết chết Ngụy Trừ để tuyệt hậu hoạn.

Bạch Vân gian, khuê phòng Tô Chiếu.

Viên Cương đang đánh giá căn phòng. Đây là lần thứ hai hắn ta bước vào khuê phòng Tô Chiếu. Lần đầu tiên là hắn ta chủ động, lần này là Tô Chiếu chủ động mời hắn ta.

Không giống như lần thứ nhất, gian phòng lần này dường như đã được trang trí tỉ mỉ. Đồ vật bày biện rất chỉnh tề, lại còn thêm mấy chậu hoa tươi tô điểm, thỉnh thoảng lại có mùi thơm bay lên.

Hai người cùng nhau ngồi trong phòng, rất dễ khiến cho người ta nhớ đến chuyện lần trước. Gương mặt Tô Chiếu không khỏi nóng lên, hai tay sờ gò má, sau đó đưa tay ra hiệu: “Ngồi đi!”

Viên Cương không ngồi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Tô Chiếu thấp giọng đáp một câu.

“Bên quán đậu hũ còn có việc, ta phải về trước.” Viên Cương xoay người rời đi, bỗng ngừng bước lại.

Tô Chiếu ôm eo hắn ta từ đằng sau, mang theo sự ngượng ngập: “Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?”

Viên Cương yên lặng một lát rồi đáp: “Chuyện lần trước, thật sự xin lỗi.”

“Nói xin lỗi có tác dụng gì không? Ta đã nói là ta tự nguyện mà.”

“Ta còn phải trở về, để người khác nhìn thấy sẽ không hay.”

“Quan hệ giữa chúng ta, người trong viện này có thể biết đều đã biết, không thể biết thì không ai biết được, ngươi không cần lo lắng.”

Lông mày Viên Cương bỗng nhiên nhúc nhích. Hắn ta biết rõ thân phận của Tô Chiếu. Bằng không, lần đó hắn ta sẽ không đụng vào nàng ta như vậy. Ngưu Hữu Đạo điều tra được thân phận của Tô Chiếu, đã vội thông báo cho hắn ta, sợ hắn ta xảy ra chuyện.

Hắn ta hiểu cái gì gọi là ai biết thì đều đã biết. Hiểu Nguyệt các đã biết, đã chấp nhận hắn ta. Với suy nghĩ hồ đồ của hắn ta ngay từ lúc ban đầu, hắn ta muốn lẻn vào Hiểu Nguyệt các cũng có thể. Mặc dù hắn ta rất hận cách làm này của mình, vi phạm nguyên tắc làm người của hắn, nhưng lúc đó đầu óc giống như phát sốt, đã làm chuyện không nên làm.

Thấy hắn ta mãi mà không lên tiếng, Tô Chiếu lại nói: “Có phải ngươi cảm thấy chỗ của ta không thích hợp? Ta hiểu suy nghĩ của đàn ông các ngươi. Hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ nghĩ cách thoát khỏi chỗ này. Có một số việc, về sau ngươi sẽ rõ.”

Trong lúc nói, hơi thở đàn ông của Viên Cương khiến cho nàng ta có chút mê đắm, cũng có chút độ.ng tình, kìm lòng không được.

Nàng ta kéo Viên Cương quay lại, bốn mắt nhìn nhau, hai tay nàng ta ôm cổ hắn ta, ngẩng đầu, chậm rãi hôn lên môi của hắn.

Trở về dưới ánh trăng, Tần Miên đến bên ngoài khuê phòng Tô Chiếu, kết quả động tĩnh trong phòng khiến cho tay bà ta đang chuẩn bị gõ cửa phải hạ xuống, khe khẽ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng quay người rời đi.

Sắc trời đã sáng, qua một đêm xuân, Viên Cương mới từ phòng Tô Chiếu bước ra.

Nhưng khi ra đến cửa sau, hắn ta bị Tần Miên cản lại.

Viên Cương dừng bước, Tần Miên thản nhiên nói: “Ta có chuyện cần nói.” Dứt lời, bà ta yên lặng bước đến một góc vắng người.

Viên Cương suy nghĩ một chút rồi đi theo.

Hai người tiến vào một gian lầu các, quay người đối diện nhau, Tần Miên hỏi: “Đông gia không giống mấy cô nương kia, chắc ngươi cũng đã hiểu. Bây giờ ngươi định làm gì?”

Viên Cương cũng không lên tiếng, nhất thời khó xử. Một bước đi nhầm, bây giờ hắn ta cũng tiến thoái lưỡng nan.

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng, Tần Miên lấy ra một viên thuốc đưa cho Viên Cương: “Lần trước ta hạ độc ngươi, Đông gia không biết. Ở cái nơi Bạch Vân gian này, đàn ông nào mà ta chưa thấy qua. Chẳng có một tên đàn ông nào tốt cả, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Đông gia thôi. Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm chuyện có lỗi với Đông gia. Nếu không, ta sẽ không buông tha cho ngươi. Trong cơ thể của ngươi còn độc, khi nào cảm thấy không thoải mái, cứ uống nó vào...”

Phủ Hô Diên Thượng tướng quân, Hô Diên Vô Hận đứng trên lầu các, dựa vào lan can nhìn ra một góc trong phủ. Một ngôi đình viện đang được tu sửa, chuẩn bị cho ngày đại hôn của con trai.

Tâm trạng của ông rất phức tạp. Một khi con trai cưới Trưởng công chúa, rất nhiều chuyện Hô Diên gia sợ là thân bất do kỷ, có một số việc khó mà giữ được trung lập. Ngươi nghĩ trung lập, người khác chỉ sợ sẽ không nghĩ như vậy. Một số minh đao ám tiễn một chút cũng không dám đắc tội với ông trước kia, sợ rằng bây giờ sẽ bắn tới Hô Diên gia.

Không nói những cái khác, chỉ nói Trưởng công chúa và Ngọc vương đều do Hoàng hậu sinh ra. Lúc này, Kim vương chỉ sợ đã hận Hô Diên gia thấu xương. Ngươi nói ngươi sẽ không thiên vị, Kim vương sẽ tin sao? Những hoàng tử đang có dã tâm có thể tin sao? Đây chính là một trong những nguyên nhân lớn nhất ông không muốn Trưởng công chúa làm con dâu của mình.

Ông tin rằng bệ hạ nhất định sẽ biết, nhưng hiển nhiên, so với sự vững chắc của hoàng quyền, những cái khác đối với bệ hạ mà nói đều là thứ yếu, người khó xử nhất cũng chỉ là Hô Diên gia.

Tra Hổ bước lên lầu, nói: “Tướng quân, An Thái Bình lại qua đêm tại Bạch Vân Gian.”

Hô Diên Vô Hận hỏi: “Y có làm gì không?”

Tra Hổ đáp: “Tình huống bên trong không rõ, chúng thuộc hạ không tiện tiến vào nên không biết.”

Hô Diên Vô Hận nói: “Hôn lễ sắp đến, ngươi mời pháp sư của tam đại phái đến đây. Từ hôm nay trở đi, người trong nhà muốn ra ngoài, bên cạnh phải có pháp sư bảo vệ.”

“Vâng!” Tra Hổ gật đầu, nhìn ánh mắt của chủ nhân, y biết ông đang lo lắng điều gì. Hô Diên gia cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong vòng xoáy đó.

Đối với chuyện hôn sự, hoàng cung lại càng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn. Ngày diễn ra hôn lễ đang đến rất gần.

Càng gần đến ngày hôn lễ, chuyện vui lớn đến như vậy, hầu như tất cả người trong kinh thành đều biết, có người vui có người buồn.

Bách tính đều chờ đợi, theo lệ cũ, Hoàng đế rất có thể cho mọi người dính chút ánh sáng, có thể là miễn thuế...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.