Hắn còn cho rằng là do hắn quá lo lắng, chứ hoàn toàn không có tình huống mà hắn lo sợ xuất hiện, một chút lực cản cũng không có.
Bây giờ xem ra, hoặc là do hắn quá lo lắng, hoặc là nhờ Hắc Mẫu Đơn phát huy tác dụng, giúp hắn dụ đám người truy lùng sang hướng khác.
Đạo lý rất đơn giản. Từ nguy hiểm tồn tại kia, từ thời gian chênh lệch, còn có trạng thái địch ta, hắn đã có thể đưa ra phán đoán nhất định.
Chỉ mong là do hắn suy nghĩ quá nhiều, và hy vọng nguy hiểm sẽ không tồn tại.
“Bọn họ có mang theo Kim Sí hay không?” Đứng trên mép thuyền, Ngưu Hữu Đạo quay lại hỏi một câu.
Công Tôn Bố trả lời: “Không có!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Bọn họ có nói đi hướng nào không?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Không có, chỉ nói nếu chẳng may không chờ được, bọn họ sẽ đến chỗ đám người Thẩm Thu, và gặp mặt chúng ta ở đó.”
Đùng! Ngưu Hữu Đạo lại chọc thanh kiếm trong tay xuống boong thuyền, tức giận đến không chỗ phát tiết.
Không có Kim Sí, hắn không thể liên lạc được với hai người Hắc Mẫu Đơn, không biết bọn họ đi đâu, cũng không cách nào tìm được bọn họ. Lục địa lớn như vậy, chỉ dựa vào mèo mù đụng chuột chết thì chẳng khác gì mò kim dưới đáy biển, hoàn toàn không thực tế.
“Đạo gia, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Công Tôn Bố hỏi một câu, ý là có cần lái thuyền đi nữa hay không?
Ngưu Hữu Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564963/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.