Quản Phương Nghi không khỏi nổi nóng, hỏi ngược lại: "Ngươi tránh cái gì? Sợ lão nươnng ăn thịt ngươi, hai là chê lão nương?"
Ngưu Hữu Đạo: "Mùi son phấn trên người ngươi quá nồngm mũi của ta chịu không được!"
" Bớt đi!" Quản Phương Nghi duỗi tay ra: "Lệnh bài kia đưa ta xem xem."
Ngưu Hữu Đạo giả vờ hồ đồ: "Lệnh bài gì!"
Quản Phương Nghi lập tức đưa tay nắm lấy tay áo mà hắn cất giấu lệnh bài.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng vung tay tránh, cả người Quản Phương Nghi nhào tới, ôm lấy hắn, đè ép hắn, cạy cánh tay đó của hắn ra.
Đối với Quản Phương Nghi mà nói, đồ vật có thể ở trên người hắn, xin hỏi đàng hoàng không được, nhưng lại có thể miễn cưỡng cướp đoạt.
"Đừng cướp, ta cho ngươi xem." Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt buồn bực dưới bộ nực đầy đặn của bà ta không ngừng ô ô, cái cánh tay kia vươn ta ngoài cửa xe đung đưa.
Quản Phương Nghi cũng ý thức được sự khiếm nhã ở phần ngực, nhanh chóng rút trở về, mắng: "Chiếm tiện nghi của lão nương!"
Ngưu Hữu Đạo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quên đi, lười tranh cãi với nữ nhân này làm gì, móc ra lệnh bài trong tay áo ném cho bà ta.
Quản Phương Nghi nhận lấy lệnh bài cầm trên tay lật xem một hồi, xem không hiểu, hỏi: "Đây là lệnh bài gì?"
"Ta làm sao biết được?"
"Ngươi không nói phải không? Được, lệnh bài này ta giữ giùm ngươi!"
"Được!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu, vẻ mặt cổ quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564940/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.