Mặt biển đen kịt, mưa to gió lớn, sóng cao qua đầu.
Sau trận mưa to, mây đen tan đi, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt biển đã yên tĩnh lại.
Thời tiết trên biển rất kỳ lạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Ánh lửa đột nhiên sáng rực trên hải đảo. Từng người cầm đuốc leo lên thuyền, dần dần có thuyền rời khỏi hải đảo.
Bạch Vân gian, trong một gian sương phòng lịch sự, tao nhã và yên tĩnh, Ngụy Trừ đang tĩnh tọa ngồi uống rượu.
Phong hoa tuyết nguyệt, ông ta là khách quen ở đây.
Cửa mở, Tần Miên bước vào, cười nói: “Ngụy gia, gần đây ít thấy ngài đến quá!”
Bà ta quay người đóng cửa, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Ngụy Trừ, nụ cười chợt tắt trên gương mặt.
“Có chuyện gì mà gấp rút gọi ta đến gặp mặt vậy?” Ngụy Trừ hỏi.
Tần Miên rót rượu giúp ông ta, hạ giọng nói: “Ngài muốn ra tay giế,t chết Ngưu Hữu Đạo?”
Ngụy Trừ quay sang hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Tần Miên đáp: “Việc này không cần ngài ra tay đâu, bên trên sẽ giúp ngài xử lý. Điều bây giờ ngài cần làm là biến mất một khoảng thời gian.”
Ngụy Trừ cau mày hỏi: “Có ý gì?”
Tần Miên đáp: “Nói đúng ra là muốn ngài giả chết một khoảng thời gian. Nếu ngài không chết, Ngưu Hữu Đạo sẽ không chịu rời khỏi Tề kinh, như vậy chúng ta sẽ không cách nào ra tay.”
Ngụy Trừ hơi im lặng: “Ta giả chết, vậy ta phải ăn nói thế nào với Kim vương?”
Tần Miên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564931/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.