Ngụy Trữ cau mày suy tư, không nghĩ ra, sau đó đứng lên nói:
"Vậy cứ thế đi! Ta về trước."
Hạo Hồng vội đi theo, nói:
"Cậu, nhiều năm nay mẫu hậu vẫn luôn nhớ cậu. Hôm qua mẫu hậu còn lặng lẽ nói với cháu, muốn gặp mặt cậu một lần, để thỏa lòng nhung nhớ đau khổ!"
Ngụy Trữ xua tay nói:
"Không muốn gặp! Trước khi việc lớn chưa thành, quyết không thể gặp lại. Cháu nói cho mẹ cháu, sau này không được nhắc tới ta, coi như người ca ca như ta không tồn tại. Lực khống chế của Giáo Sự đài trong kinh thành không phải thứ mà ta và cháu có thể thăm dò. Một khi lộ ra tiếng gió, toàn bộ lòng căm ghét của phụ thân cháu bao năm qua dành cho Kim vương sẽ trút hết xuống đầu cháu, sẽ coi cháu là kẻ cầm đầu. Hậu quả đó bao lớn, ta và cháu đều không gánh nổi, mẹ cháu cũng không gánh nổi. Tâm huyết bao năm qua sẽ lụi tàn theo lửa, cháu hiểu chưa?"
Hạo Hồng khom người chắp tay, cung kính nói:
"Vâng! Cháu nhớ rồi!"
Mây đen mờ trăng, nửa kín nửa hở. Dế kêu góc tường, khi gần khi xa.
Trong sân nhà nơi Quản Phương Nghi ở, ánh sáng đèn lồng chiếu qua song cửa.
Ngưu Hữu Đạo đạp trăng đi tới, bị ngăn lại ở cửa vào. Ngưu Hữu Đạo cười hỏi người chặn đường:
"Có phải vẫn chưa biết chủ của Phù Phương viên này là ai? Muốn ta bảo Hồng nương đá các ngươi ra khỏi Phù Phương viên?"
Bảo vệ ở cửa nhìn nhau, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564914/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.