Vẻ chói lọi, làn da vô cùng mịn màng trong ấn lượng đã có vẻ lỏng lẻo, có nếp nhăn.
Vẻ yểu điệu thướt tha trong ấn tượng dường như đã đẫy đà hơn nhiều.
Y nhớ, dáng vẻ của nàng thanh cao mà lãnh diễm, dù tiếng xấu đồn xa như thế nào cũng không để lộ nửa ngực như bây giờ, là dáng vẻ cao cao không thể với tới, làm sao có thể liếc mắt đưa tình, nói nói cười cười với người như hiện tại.
Cho dù phong tình vạn chủng, nhưng luận vẻ đẹp đã kém xa phi tử trong cung của y.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng Quản Phương Nghi khác xa trong ấn tượng của y, biến hóa lớn đến mức khiến y có phần đột ngột, không kịp chuẩn bị.
Bộ Tầm lặng lẽ nhìn phản ứng của y.
Ngón tay vén rèm cửa sổ từ từ thả xuống. Hạo Vân Đồ chậm rãi nhắm mắt lại, than thở:
"Không nên tới gặp, gặp rồi không bằng hoài niệm. Tâm hoa đi rồi! Không cần hỏi thăm Ngưu Hữu Đạo nữa, quả nhân không đành lòng nghe, mặc nàng đi thôi!"
Một câu "Mặc nàng đi thôi" có vẻ vô cùng cảm khái.
Xe ngựa bắt đầu chạy, từ từ rời đi.
Quản Phương Nghi đã sớm chú ý tới chiếc xe ngựa kia, cũng cảm thấy nó có điểm lạ. Nàng ta nhận ra người trong xe ngựa dường như đang nhìn mình, đang âm thầm ngờ vực.
Khi xe ngựa đi qua cửa Phù Phương viên, rèm xe lại được đẩy ra một chút.
Quản Phương Nghi và người trong xe ngựa đối mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564911/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.