"Các ngươi nói đi đâu rồi? Không vội đúng không?" Lệnh Hồ Thu giơ tay dừng hai người.
Ngưu Hữu Đạo lập tức kéo câu chuyện trở về:
"Lão đại, ta hỏi huynh, huynh tiêu trừ mầm họa trên văn điệp rồi, ta làm sao bây giờ?"
Phong Ân Thái:
"Đệ cũng quẳng đi rồi, còn mắc mớ gì đến đệ?"
Lệnh Hồ Thu nhìn hắn ta từ trên xuống một lượt:
"Lão đại, huynh thành thật nói cho ta biết, chuyện Thiên Ngọc môn mua chiến mã, có phải người khác đều từ chối cho nên mới đến lượt huynh bị phái đi?"
"Làm sao đệ biết?" Phong Ân Thái sửng sốt một chút.
Lần này đến lượt Ngưu Hữu Đạo không nhịn được vỗ trán, còn Lệnh Hồ Thu nghiêng mặt nhìn chung quanh cười "Ha ha".
Phong Ân Thái dường như cảm thấy, nói vậy là do sư môn làm không thỏa đáng, trầm ngâm nói:
"Thực ra cũng không thể nói là mọi người cùng chối từ, chỉ là đều biết việc này khó làm, nhất thời không có ai tỏ thái độ. Dù sao cũng phải có người đi làm việc, là do ta chủ động yêu cầu."
Ngưu Hữu Đạo híp mắt, nhỏ giọng nói:
"Bành Hựu chắc chắc đã khuyên huynh suy nghĩ một chút nữa."
Phong Ân Thái lần này thực sự là chấn kinh rồi:
"Chuyện này mà đệ cũng đoán được?"
Lệnh Hồ Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng uyển chuyển nói:
"Kỳ thực, Bành chưởng môn muốn phái người khác đi, không muốn huynh nhận cái tội này, nhưng huynh đã chủ động tỏ thái độ, Bành chưởng môn không dễ cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564888/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.