Bùi Tam Nương tay cầm một xấp kim phiếu liếc mắt nhìn, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị quát tới quát lui không có danh dự như vậy, trong lòng không nói rõ được có nên đồng cảm hay không, trong trí nhớ mơ hồ tình cảnh vô tình gặp gỡ ở trên đường đến Đại Tuyết Sơn, người này khi đó vẫn rất tiêu sái, cho dù là bị Sở An Lâu làm nhục, cũng chưa từng tỏ ra thấp hèn như bây giờ, thật là trước khác nay khác.
Nàng ta khi đó quả thực là từng nhận nhânh tình của Ngưu Hữu Đạo, ccho dù là có lòng giúp đỡ một tay, tình hình hiện tại, nàng ta cũng không tiện đứng ra nói gì.
Lùi một bước mà nói, có thể bảo toàn tính mạng đã coi như là không tệ rồi, cũng không cần phải nói thêm gì nữa, nếu như ngay cả một chút khuất nhục này cũng nhịn không được, có thể sống qua được bây giờ cũng khó mà sống qua được sau này.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay với đám người trong đình, sau đó quay người liếc mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Thu, người phía sau hiểu ý, lập tức theo hắn ra khỏi đình.
Hai người vừa đi xuống thang, một người đi ra từ trong đám người vây xem ở phía đối diện, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười với hai người.
Côn Lâm Thụ ở trong đình đang muốn nói chuyện nhìn thấy một màn này, tạm thời nhịn xuống, ngoảnh mặt làm thinh.
Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu hai mắt nhìn nhau, người lộ diện không phải ai khác, chính là Phong Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564881/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.