Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, bưng trà chậm rãi nhấp một hớp, âm thầm phỏng đoán ý đồ đến của đối phương, nhất thời hắn cũng không tiện nói những thứ đồ lớn đó hắn không cần nữa, càng không tiện nói các ngươi nhất định phải thực hiện.

“Vậy ý của bệ hạ là?” Ngưu Hữu Đạo thử hỏi một câu.

Bùi Nương Tử: “Mười vạn con chiến mã không thể nào đưa cho ngươi, chuyện đó không thực tế, điểm ấy chắc hẳn Ngưu huynh đệ cũng hiểu. Còn hai trăm vạn kim tệ kia, bệ hạ đồng ý trả, có điều lập tức trả nhiều tiền mặt như vậy cũng là áp lực đối với quốc khố Tề quốc. Ý bệ hạ là điều hòa một chút!”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Cách điều hòa thế nào?”

Bùi Nương Tử lấy một cuộn da dê trong tay áo đẩy lên trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy xem, phát hiện là một chồng văn điệp phê chuẩn xuất cảnh chiến mã, tổng cộng mười tờ, số lượng của mỗi tờ phê chuẩn xuất cảnh là một vạn thớt.

Một vạn thớt! Theo Ngưu Hữu Đạo biết, đây là hạn ngạch lớn nhất trong văn điệp phê chuẩn xuất cảnh chiến mã, mười tờ, tức là mười vạn thớt!

Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc về phía Bùi Nương Tử, chỉ vào văn điệp, hỏi: “Có ý gì?”

Bùi Nương Tử: “Hai trăm vạn kim tệ không trả nữa, văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn tuấn mã này đủ để gán hai trăm vạn kim tệ, còn tiền mua sắm chiến mã, Ngưu huynh đệ tự nghĩ cách đi. như vậy, lời hứa hẹn hoang đường của công chúa điều hòa một chút là có thể thực hiện được hết, ngươi thấy như thế nào?”

Cái này dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng Ngưu Hữu Đạo không tin có chuyện tốt như vậy, đưa đồ vật trong tay lên, hỏi: “Nếu ta đồng ý, thứ này là của ta?”

Bùi Nương Tử gật đầu: “Vẫn là câu nói kia, quân vô hí ngôn! Đồ vật ta đều mang đến rồi, Ngưu huynh đệ còn gì nghi ngờ nữa. có điều vẫn còn kèm theo hai điều kiện!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nguyện rửa tai lắng nghe!”

Bùi Nương Tử: “Đầu tiên, sau này trưởng công chúa có hứa hẹn gì với Ngưu huynh đệ đều sẽ không tính! Thứ hai, sau khi Ngưu huynh đệ nhận đồ, chúng ta cần có văn bản giao nhận rõ ràng, Ngưu huynh đệ phải viết rõ đã nhận được đồ trưởng công chúa đã hứa, sau này không còn nợ gì Ngưu huynh đệ nữa. Sau này Ngưu huynh đệ cũng không được tìm công chúa đòi nợ gì nữa. Còn điều phía trước cũng muốn được viết rõ trong văn thư giao nhận. Ngưu huynh đệ, chỉ đơn giản như vậy, thế này cũng không thể nói chúng ta lấy thế đè ngườ đúng không? Có thể đồng ý, giờ chúng ta chính thức giao nhận, nếu không đồng ý thì quên đi, ngươi thấy thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy khó hiểu, tình hình trong hoàng cung như thế nào hắn không biết, hắn cũng không hề hiểu rõ vị hoàng đế kia, đột nhiên đem lợi ích như vậy nện lên đầu hắn, hắn hoàn toàn không hiểu rõ tình hình gì cả nên không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, cho nên hắn hơi sững ra.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đây rõ ràng là lợi ích sáng loáng, cũng chẳng có bất lời với mình, quá chiếm tiện nghi như vậy, thiên hạ nào có chuyện tốt đến thế? Ngay cả hắn còn không coi lời hứa hẹn của Hạo Thanh Thanh là thật, hoàng đế có thể coi là thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo chần chờ nói: “Có thể cho ta cân nhắc hai ngày không?”

Bùi Nương Tử lắc đầu: “Ngưu huynh đệ, những lời ta nói sau đây không có ý khác, chỉ nói một sự thật.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mời nói!”

Bùi Nương Tử: “Ngươi nên hiểu rõ bản thân ngươi có thân phận địa vị gì, bệ hạ có thân phận địa vị gì, bệ hạ không có thời gian cùng tinh lực từ từ chơi với ngươi. Cơ hội chỉ có lần này, hoặc là ngươi đồng ý điều kiện giao nhận rõ ràng, hoặc là giờ đưa ra thứ chứng minh mình chủ động từ bỏ tất cả những hứa hẹn của công chúa. Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với hoàng đế, thời khắc này ngươi không có lựa chọn thứ ba. Tối nay sau khi rời khỏi tòa nhà này nếu không thể đưa về câu trả lời bệ hạ muốn, tất cả mọi người trong căn nhà nhà sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai, điểm này ngươi không cần hoài nghi!”

Lời đối phương mặc dù khó nghe, nhưng Ngưu Hữu Đạo rõ, đối phương nói hoàn toàn là sự thật. Ở kinh thành Tề quốc này, hoàng đế muốn hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai chỉ là chuyện một câu nói.

Ngưu Hữu Đạo lật lật thứ trong tay: “Mẫu Đơn, mời Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái đến đây một chút.”

“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp.

Bùi Nương Tử nói: “Loại chuyện này cần để những người khác tham dự sao?”

Hắc Mẫu Đơn nghe tiếng dừng bước, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo phất thứ trong tay: “Thứ này ta thấy lần đầu, sao biết là thật hay giả?”

Bùi Nương Tử khẽ cười một tiếng: “Ta đáng phải làm giả thứ này đưa cho ngươi sao? Nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự muốn đối phó ngươi, cần phải vòng vèo vậy sao?”

Đây chính là điểm khiến Ngưu Hữu Đạo lo lắng, lợi ích đột nhiên giáng xuống này khiến hắn khó tin. Hắn muốn từ bỏ nhưng lại cảm thấy nếu Hoàng đế bệ hạ đối phó hắn thật sự không cần phải lòng vòng như vậy, ngươi ở ngay trên địa bàn của người ta, muốn thu thập hắn quá dễ dàng.

Nếu là mình suy nghĩ nhiều, thứ đồ có giá trị không nhỏ thế này mà từ bỏ không khỏi quá đáng tiếc.

Ngưu Hữu Đạo vẫn phất tay với Hắc Mẫu Đơn, bảo mời hai vị kia đến.

Không lâu sau, Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái đến, hai người nhìn thấy Bùi Nương Tử tới, đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa đồ cho bọn hắn: “Hoàng đế Tề quốc muốn thực hiện lời hứa giúp công chúa, thứ này ta chưa thấy bao giờ, các huynh xem thử là thật hay giả.”

Sau khi hai người nhìn thấy rõ đồ vật trong tay đều giật nảy cả mình, ban ngày chính miệng công chúa kia hứa mười vạn thớt, không ngờ đã đến thật rồi!

Phong Ân Thái nhìn thấy thứ trong tay càng hưng phấn không thôi hai mắt tỏa ánh sáng.

Nhưng hai người cũng chưa từng thấy thứ này. Trong tình huống bình thường triều đình Tề quốc ký văn điệp xuất cảnh chiến mã đều là giao dịch giữa các quốc gia với nhau, phần lớn tu sĩ đều chưa từng nhìn thấy món này.

Bùi Nương Tử nhìn bộ dạng nghi hoặc của bọn hắn liền lắc đầu nói: “Thật sự không cần nghi ngờ đâu, không thể là giả được, cũng không đáng làm giả lừa gạt các ngươi!”

Lệnh Hồ Thu hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, cái này là thế nào?”

“Tiền nợ và đồ công chúa đã hứa với ta, Hoàng đế bệ hạ muốn điều hoà một chút...” Ngưu Hữu Đạo kể lại đại khái tình hình.

Sau khi nghe xong, Phong Ân Thái nói: “Thật sự đòi công chúa hai trăm vạn kim tệ cùng mười vạn con chiến mã không khỏi có chút quá đáng, ta thấy biện pháp điều hòa này có thể chấp nhận.”

Ngưu Hữu Đạo đang khó xử, nghe vậy hỏi: “Phong lão ca cảm thấy có thể?”

Phong Ân Thái: “Mặc kệ là thật hay giả, đợi sau này tìm người nghiệm chứng thật giả là có thể biết được ngay, giờ đệ đồng ý cũng không tổn thất gì.”

Ngưu Hữu Đạo cũng có suy nghĩ này, nhưng vẫn có chút cảnh giác với lợi ích đến đột ngột này, hắn quay đầu lại hỏi Lệnh Hồ Thu: “Huynh trưởng thấy thế nào?”

Lệnh Hồ Thu chần chờ nói: “Việc này lão đệ tự nghĩ lại cho kỹ.”

Chuyện lớn như vậy, y cũng có hoài nghi, cũng không dám tuỳ tiện đưa ra đề nghị.

Không ai biết rõ rốt cuộc hoàng đế có ý gì, mấy người bọn hắn cũng chưa được tiếp xúc với nhân vật cấp bậc hoàng đế. Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Bùi Nương Tử phá vỡ trầm mặc: “Ngưu huynh đệ, vị trong cung không kiên nhẫn, vẫn đang còn chờ tin tức của ta đấy.”

Ngưu Hữu Đạo chần chờ khó quyết định.

Phong Ân Thái nói: “Lão đệ, đồng ý đi, đệ chỉ cần giải quyết việc này, nhiệm vụ của đệ ở Tề quốc đã hoàn thành. Chuyện vận chuyển ra ngoại cảnh Tề quốc do Thiên Ngọc môn ta phụ trách.”

Lão biết Ngưu Hữu Đạo e ngại nguy hiểm không dám tùy tiện quyết định.

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, không ngờ lão lại nói ra câu này, quay phắt đầu lại hỏi: “Thái độ của huynh có thể đại diện cho Thiên Ngọc môn sao?”

Cái này hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng, hắn cần dựa vào lợi ích của phân chia rượu để thỏa mãn lợi ích ba phái, còn cần dùng đó để nuôi mạng lưới tình báo Ngũ Lương sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.