Quả nhiên, Hồ Diên Uy nghênh ngang tới, thấy Viên Cương hai tay mỗi bên đều ôm một tảng đá lớn đứng trung bình tấn, nhớ tới chuyện tên này một quyền đánh chết tọa kỳ của mình, lời oán hận ra đến ngoài miệng lại nuốt xuống.
Không còn cách nào khác, vị này là loại cơ bắp điển hình, thực sự chọc giận chuyện gì mà không dám làm chứ? Trong nhà có quyền thế thì đã sao, là nhi tử thượng tướng quân thì nghĩ người ta không dám đánh sao? Cũng không phải chưa từng đánh, thậm chí còn dám bắt cóc nhi tử Thượng tướng quân nữa kìa!
Loại đi ngang như y sợ nhất đụng loại điên khùng này, huống hồ tên này lại rất được cha y yêu thích, thực sự khiến y không còn cách nào khác.
Y chỉ có thể cười khổ nói: “Ta nói An huynh này, chuyện tuyển người ta đâu có hiểu, ngươi bảo ta tuyển người thế nào, ngươi xem rồi tự làm chẳng phải được rồi sao!”
Thịch! Thịch! Hai tảng đá lớn lăn từ cánh tay Viên Cương xuống, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, khiến mặt đất truyền tới hai lần chấn động.
“Phù!” Viên Cương thở phù một hơi đứng lên: ““Tam thiếu gia, Cao chưởng quỹ nói ngươi còn không đến sẽ xảy ra chuyện.”
Cao chưởng quỹ im lặng, ta có nói lời này sao? Có điều nghĩ lại hình như cũng chẳng khác ý này là mấy.
Hồ Diên Uy trừng hai mắt một cái: “Tình huống như thế nào? Có người dám gây rối ở chỗ ta sao?”
Viên Cương: “Giờ chưa có, đợi thêm lát nữa có không không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564841/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.