Viên Cương bảo vệ tỳ nữ kia cũng không hé răng kêu ngừng, nếu không phải đang bận việc quan trọng, không tới phiên người khác ra tay, y đã phế luôn ba vị này rồi.
Chỉ có Hô Diên Uy là bạnh cằm nhìn thủ hạ đánh người.
Đằng sau, một người tiến lên bên cạnh y, thấp giọng nhắc: “Tam công tử, dạy bảo một chút là được rồi, ta đã thấy người nói câu “Hiểu lầm” kia, là cháu ngoại trai của Giám sát tả sử.”
Hô Diên Uy hơi nhướn mày. Giám sát tả sử là một trong những Ngự sử trung thừa, là trợ thủ của Đại tư đồ, tuy không có đại quyền, nhưng có trách nhiệm và quyền hạn kết tội bách quan, nếu đánh chết thật, sợ là sẽ gặp phiền phức. Y bèn quát lên: “Vứt xuống hồ nuôi cá đi!”
Bảy tám người vây đánh nghe vậy mới dừng tay, khiêng ba người kia ném thẳng vào trong hồ đánh tùm một cái, bọt nước văng lên tung tóe.
Ba ngươi lóp ngóp dưới nước một hồi cũng không dám lên bờ, chỉ chật vật chạy trốn gần bờ.
Hô Diên Uy nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Viên Cương, hỏi: “An huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Viên Cương kể lại đại khái chuyện vừa rồi. Hiện giờ ở nước Tề, tên của hắn ta là An Thái Bình.
“…” Hô Diên Uy trợn mắt há mồm, dở khóc dở cười chỉ chỉ tỳ nữ sau lưng hắn ta: “Chỉ vì một nữ tử thanh lâu, đáng sao? Người ta bỏ tiền ra mua nụ cười, ngươi cản người ta làm gì?” Y quay lại nhìn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564829/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.